Đế Trụ

Chương 195: 2: là thiên đường hay địa ngục

Chương Trước Chương Tiếp

Vừa mới đi qua phủ Trung Vương, bỗng nhiên đệ tử Bạch Liên Giáo đang vây ngoài Vương phủ đại loạn.

- Tên cẩu Hoàng Đế kia không ở trong Hoàng Cung mà ở trong phủ Trung Vương!

- Nhanh đi thông báo với Thánh Chủ, Hoàng Đế ở phủ Trung Vương!

- Chúng ta bị lừa, báo Thánh Chủ mau đến đây!

Tiếng la lộn xộn khiến cho Lưu Thực trong lòng nổi sóng, y theo bản năng giữ chặt chiến mã, nghiêng người nhìn lại mới phát hiện Lư Phương đã dừng lại trước rồi. Ánh mắt của hai người giao nhau, đều thấy trong mắt đối phương một tia nguy cơ.

- Hiếu Đế thật sự ở chỗ này?

Tiếng nói của Lưu Thực có chút run rẩy.

Lư Phương thấy trong đám người Bạch Liên Giáo không ngừng có người đánh ngựa rời đi, nhìn phương hướng đúng là phía Hoàng Cung, y nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ một chút nói: - Xem ra hẳn là sự thật.

Lưu Thực hỏi: - Vậy người vừa nãy báo tin là sao?

Lư Phương suy nghĩ cặn kẽ sau đó đoán được: - Theo thuộc hạ phỏng đoán, tên Bách Phu Trưởng Cấm Vệ Quân đến báo tin kia hẳn là do Đông Phương Luân Nhật phái người giả trang!

Lưu Thực sửng sốt, nghi hoặc nhìn về phía Lư Phương.

Lư Phương giải thích: - Dựa theo tình hình hiện tại mà phân tích, nếu Hiếu Đế thật sự tị nạn trong phủ Trung Vương thì nhất định Đông Phương Luân Nhật đã gặp phiền toái trong Hoàng Cung, hắn ta không thể thoát thân được cho nên mới phải phái người đến lừa chủ công ra mặt. Đông Phương Luân Nhật làm người giả dối, sở dĩ hắn ta nói đã bắt được Hiếu Đế hẳn là do muốn Chủ công mau chóng đứng ra.

Ra khỏi phủ Huy Vương, Lư Phương đổi cách xưng hô với Lưu Thực từ Vương gia biến thành Chủ công. Đang bối rối nên Lưu Thực không chú ý tới điểm biến hóa ấy, lông mày chỉ hơi nhăn lại hỏi: - Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?

Lư Phương cắn răng nói: - Nếu Hiếu Đế đã ở ngay trước mắt, vậy Chủ công cũng không cần phải đến Hoàng Cung cứu Đông Phương Luân Nhật. Đệ tử Bạch Liên Giáo bên ngoài phủ Trung Vương như rắn mất đầu, đúng lúc chúng ta có thể lợi dụng. Nếu chậm mất, Đông Phương Luân Nhật từ trong Hoàng Cung giết ra, quay ngược về đây sẽ rất mệt.

Lưu Thực nhìn đội ngũ bảy trăm người dưới trướng hiển nhiên không nắm chắc, nhưng đệ tử Bạch Liên Giáo chí ít cũng có ba nghìn người, nhập vào cùng binh mã dưới trướng của y chẳng phải rất hữu dụng sao?

Lư Phương nói: - Chủ công không cần lộ diện, đừng quên trên người thuộc hạ còn có một danh phận là Hữu Hộ Pháp Bạch Liên Giáo. Thuộc hạ dẫn người đi đốc thúc Bạch Liên Giáo gia tăng tiến công, Vương gia có thể phái người đến cửa nam Hoàng Cung nhanh chóng triệu Tôn Thắng tướng quân đến đây, sau đó để cho Tôn Thắng dùng cờ hiệu cứu giá mà xông vào!

Lưu Thực tán thưởng nhìn Lư Phương, người này có thể trong thời gian ngắn như vậy nghĩ được cách như thế, quả thật không uổng phí sự tín nhiệm của mình với y.

- Ngươi đi đi, bổn Vương ở ngay chỗ này chờ ngươi!

Lư Phương từ trên lưng ngựa vái dài:

- Tuân chỉ Bệ Hạ!

Lúc này Lưu Thực mới kịp phản ứng, bốn chữ “Tuân chỉ Bệ Hạ” truyền vào trong tai thật không ngờ lại êm ái như vậy, thật giống như tiếng trời. Trong lòng cảm thấy ngọt ngào, ngay cả cảm xúc kích động cũng bị bốn chữ này xóa tan. Y ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa vung tay lên: - Ái khanh ngàn vạn lần cẩn thận, giang sơn của trẫm không thể thiếu ngươi!

Lư Phương lại thi lễ, dẫn theo hai mươi mấy hộ vệ hướng phía đệ tử Bạch Liên Giáo chạy tới. Còn cách ba bốn mươi bước, Lư Phương lệnh cho bọn hộ vệ hô to: - Hữu Hộ Pháp Thánh Chủ Bạch Liên Giáo, Lư đại nhân đến!

Người này tuy nói không ra ngô ra khoai gì, nhưng những dân đen kia có ai để ý tới lỗi trong lời nói của gã?

Đúng là trước ngày tạo phản Đông Phương Luân Nhật đã phong hai vị hộ pháp, Tả Hộ Pháp nghe nói là đệ tử kiệt xuất nhất của Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao Bành gia, công phu không chê vào đâu được. Mà Hữu Hộ Pháp nghe nói là một trí giả, có thể giúp đỡ Thánh Chủ dẫn dắt các huynh đệ đi con đường chính xác nhất. Đương nhiên Đông Phương Luân Nhật làm như vậy cũng là bất đắc dĩ, vì để đối phó cao thủ trong nội cung, hắn ta nhất định phải dùng số tiền lớn thu mua Bành Trảm. Mà để giữ lời với Lưu Thực, hắn ta lại không thể không đem vị trí gần với Thánh Chủ Thánh Mẫu là Hữu Hộ Pháp giao cho Lư Phương.

Vốn Đông Phương Luân Nhật cũng không thèm để ý mấy thứ này, Bành Trảm nhất định phải chết, Lư Phương có thể sống sao? Chỉ cần đại sự thành công, đem danh hiệu Thánh Chủ đi cho người ngoài cũng còn được. Chỉ có điều bây giờ hắn ta lại vô tình tạo cho Lư Phương một cơ hội, đây đúng là lúc đệ tử Bạch Liên Giáo như rắn mất đầu, Hữu Hộ Pháp đến làm cho bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ người này có phải dòng chính của Bạch Liên Giáo hay không, chỉ cần có người có thể ra quyết định đến là được. Thánh Chủ không phải đã nói rồi sao, Hữu Hộ Pháp là thiên hạ đệ nhất trí giả, có Hữu Hộ Pháp ở đây, có nan đề không giải quyết được?

Các Đường Chủ sai người tách ra một con đường để Lư Phương tiến tới, sau đó đều hành lễ nói: - Hữu Hộ Pháp, các huynh đệ phía dưới đã thấy cẩu Hoàng Đế trốn tránh ở ngay trong Vương phủ, thuộc hạ đã phái người đến Hoàng Cung mời Giáo chủ, chúng ta phải làm sao bây giờ?

Lư Phương giả vờ giả vịt rung đùi đắc ý trong chốc lát ra vẻ trầm tư, nhìn qua đã thấy là đang ra vẻ giả thần giả quỷ, nhưng đám Đường Chủ Hương Chủ một chữ không biết này sao có thể nhận ra, tất cả đều dừng chân chờ Lư Phương quyết định.

Lư Phương mở choàng mắt nói: - Nguy hiểm thật!

Dưới con mắt kinh ngạc của đám Đường Chủ Hương Chủ y cười to nói: - Chúng ta nguy hiểm thật, suýt bỏ lỡ cơ hội đại phú quý! Các huynh đệ, các ngươi ngẫm lại xem, nếu chúng ta bắt được cẩu Hoàng Đế giao cho Thánh Chủ, chúng ta không phải đã lập được công lao lớn nhất sao? Chỉ cần Thánh Chủ giết cẩu Hoàng Đế tự mình đăng cơ, tất cả mọi người chúng ta sẽ là khai quốc công thần! Không được bỏ qua cơ hội! Các huynh đệ, xông vào bắt cẩu Hoàng Đế! Bắt sống không được thì bắt chết, công lao này ngàn vạn lần không được để rơi vào trong tay người khác!

Đám dân chúng vốn có bản năng sợ hãi đối với Hoàng Đế, đã vây quanh phủ Trung Vương sắp giết đi vào, nhưng vừa nghe nói Hoàng Đế ở bên trong, trong lòng mọi người bắt đầu bồn chồn. Ai cũng nói Hoàng Đế là thiên tử, đoàn người cũng không có ai biết bộ dạng Hoàng Đế ra sao, dưới ngọn đèn dầu thấy ai mặc long bào thì liền cho rằng đó là Hoàng Đế, nhưng Hoàng Đế nếu đã là thiên tử, chẳng may biết pháp thuật gì đó thì làm sao bây giờ? Hoàng Đế dù sao cũng là Hoàng Đế, sao lại không có chiêu số để bảo mệnh?

Chỉ có điều bị Lư Phương kích động, tất cả mọi người như nhìn thấy được một tòa núi vàng núi bạc trước mắt, chỉ cần lao vào cửa chính Vương phủ thì chẳng khác nào lọt vào một kho báu.

Bọn họ quơ binh khí lung tung lộn xộn reo hò xông về phía trước, dường như cửa chính phủ Trung Vương ở trước mặt bọn họ không phải Quỷ Môn Quan, mà là kho báu tràn đầy vàng bạc tài bảo rượu ngon món ngon còn có vô số mỹ nữ. Chỉ cần xông vào, sẽ được hưởng vinh hoa phú quý vô cùng vô tận.

Đế Trụ

Tác giả: Trí Bạch

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)