Đế Trụ

Chương 194: 1: là thiên đường hay địa ngục

Chương Trước Chương Tiếp

Huy Vương Lưu Thực trong thời gian ngắn nhất triệu tập toàn bộ thị vệ trong Vương phủ và những nghĩa sĩ chiêu mộ được tạo thành đội ngũ gần bảy trăm người, có kỵ binh có bộ binh, như sơn dương chạy loạn trên đường núi nhanh chóng hướng phía Hoàng Cung lao tới. Lưu Thực lòng nóng như lửa đốt chỉ sợ đi chậm sẽ bị Đông Phương Luân Nhật đoạt trước một bước, lại sợ bên phía Âu Dương Nhân Hòa ngang ngạnh làm ra chuyện mờ ám.

Bất kể là Đông Phương Luân Nhật hay Âu Dương Nhân Hòa, hai người này đều không thể khiến Lưu Thực hoàn toàn tín nhiệm. Đông Phương Luân Nhật vốn mang ý xấu trong lòng, Lưu Thực đã biết rõ, nói hai người cùng nhau liên kết tạo phản thực ra là lợi dụng lẫn nhau. Âu Dương Nhân Hòa chỉ muốn khôi phục địa vị của Âu Dương gia ở trong triều đình, còn về chuyện ai làm Hoàng Đế thì không cần quan tâm.

Lúc trước theo tin tức trong cung truyền tới đã xác nhận Hiếu Đế bị vây trong điện Thừa Tiên, mà Trung Vương Lưu Lăng còn đang bị mấy ngàn đệ tử Bạch Liên Giáo vây trong Vương phủ, chỉ cần bắt hai người kia lại, dựa vào hơn vạn Cấm Vệ Quân trong tay Tôn Thắng và Âu Dương Nhân Hòa, Lưu Thực tin tưởng chỉ cần y hô một tiếng, những văn võ bá quan nhát gan kia và dân chúng ngu muội đều sẽ thuận theo. Chỉ có điều y là người cẩn thận, nếu sự tình không đến mức vạn phần khẩn cấp thì y nhất định không chịu đứng ra.

Lúc này Hiếu Đế bị Đông Phương Luân Nhật giam giữ, nếu chẳng may Hiếu Đế không chịu được sự bức bách của Đông Phương Luân Nhật mà đem Đế vị giao cho tên giặc cỏ kia thì tất cả kế hoạch của y sẽ tan thành nước chảy về biển đông, lại còn phải nghĩ biện pháp tập kết quân đội đối phó Bạch Liên Giáo. Đối với đạo giáo chỉ dùng 4 - 5 năm thời gian đã trở thành giáo phái đệ nhất thiên hạ này, trong lòng Lưu Thực thật là vẫn có vài phần kiêng kị. Cũng không biết Đông Phương Luân Nhật kia đã dùng biện pháp gì do thám biết được y đang dự mưu tạo phản, không ngờ dám ngông nghênh tìm tới tận cửa rồi đòi thương lượng hợp tác.

Những năm này y vẫn đang bệnh, cả triều đình, văn võ bá quan thậm chí hai người Lưu Lăng, Hiếu Đế cũng không đoán được chính mình đang ngầm tiến hành hoạt động, nhưng một tên giặc cỏ không đáng nhắc đến lại hiểu rõ chuyện của y như lòng bàn tay, cảm giác này giống như đột nhiên phát hiện trên đỉnh đầu của mình đang treo một cây đao, mỗi khi nghĩ tới, Lưu Thực không rét mà run.

Nhưng cây đao này vẫn là lợi khí hai lưỡi, mặc dù nó có khả năng tạo thành mối đe dọa với y, nhưng nếu sử dụng tốt thì không thể nghi ngờ sẽ là trợ thủ đắc lực nhất. Dưới tay y đúng là khuyết thiếu quân đội, chỉ dựa vào Tôn Thắng bị y khống chế bằng ân nghĩa sẽ không đủ để hoàn toàn nắm mười ngàn nhân mã Cấm Vệ Quân trong tay, chỉ cần Chiêu Tiên còn sống thì Tôn Thắng cũng vô kế khả thi. Mà Tôn Thắng người này quá nặng tình nặng nghĩa, chính mình có ân với hắn thì Trung Vương Lưu Lăng cũng như thế, đến lúc nào đó Tôn Thắng có đâm lại một kích hay không còn không thể biết được.

Có quá nhiều mối lo ngại như thế nên nếu không phải không thể để phí một cách vô ích cơ hội mà ông trời đưa đến trước mặt, Lưu Thực sẽ không vội vàng giương cao lá cờ phản quân như thế trừ phi y nắm chắc phần thắng, nếu không sẽ vẫn tiếp tục ẩn nhẫn. Thế nhưng cơ hội đã tới, nếu không nắm lấy chỉ sợ kiếp này sẽ không tìm được thời cơ tốt hơn, cho nên lần đầu tiên y quyết định mạo hiểm.

Thủ đoạn của Cửu ca Lưu Lăng y hiểu rất rõ, cái chết của Thái Tử và lão Tứ đến bây giờ vẫn còn hiện rõ trước mắt y, giống như một cơn ác mộng kéo đến bất kể ban ngày hay đêm tối, y biết chỉ cần mình không cẩn thận để rơi vào tay Cửu ca, chỉ sợ kết cục so với Thái Tử và Tứ ca còn thảm hơn gấp mười lần. Cho nên y cũng ôm quyết tâm nhất định phải giết Lưu Lăng, chỉ cần một ngày Lưu Lăng còn sống y lại mất một ngày bình an. Nếu muốn xua đi ác mộng thì chỉ có cách giết chết loài ma quỷ mang đến ác mộng đó.

Dưới sự không ngừng thúc giục của y, đội ngũ bảy tám trăm người nhanh chóng tiến tới Hoàng Cung. Dọc đường đều là nhà dân bị cháy, có thể nhìn thấy không ít người nhân lúc cháy nhà mà hôi của, đám côn đồ đang hoành hành làm ác. Bọn chúng hoặc ba năm người, hoặc mười mấy người đánh đập, cưỡng gian dân nữ, khiến cho chướng khí mù mịt. Nhìn thấy mấy trăm quan quân từ xa đi tới, đám côn đồ đang làm ác hô một tiếng, như chim chóc bị hù dọa kinh sợ chạy trối chết.

Lưu Thực không quản được nhiều như vậy, mấy tên côn đồ này đáng chết, nhưng hiện tại y không có thời gian đi xử lý hạng bại hoại không đáng tiền ấy, y tin tưởng vững chắc chỉ cần mình có thể hoàn thành đại sự leo lên Đế vị, dưới sự thống trị của y, Thái Nguyên, thậm chí là cả Đại Hán đều sẽ bừng bừng sức sống.

Trưởng Sử Lư Phương ngồi trên lưng ngựa vừa chạy vừa nói thầm, y vẫn cảm giác sự tình có chút quái dị, nhưng dọc đường đã xem xét kỹ mà không tìm ra sơ hở nào, càng như vậy trong lòng y càng bất an, cảm thấy như trong bóng tối sâu trong ngõ nhỏ nào đó, một đôi con ngươi dã thú đang nhìn chăm chăm vào người y.

Còn không đầy một dặm nữa sẽ tới phủ Trung Vương, từ rất xa đã có thể nghe thấy tiếng đệ tử Bạch Liên Giáo kêu gọi ầm ĩ, thoáng xa xa có ánh lửa chớp động, thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi máu tươi buồn nôn trong không khí. Nói thật Lưu Thực không thích giết người, y cảm thấy mình là một văn nhân, không phải một vũ phu, coi thường những việc vũ đao lộng thương. Y kiên trì cho rằng thủ đoạn giết người có hàng nghìn hàng vạn, không cần lúc nào cũng phải tự mình động thủ.

Lợi dụng thế lực Bạch Liên Giáo của Đông Phương Luân Nhật diệt trừ Hiếu Đế và Lưu Lăng, đây tuyệt đối là một diệu kế giết người. Bất kể là thành công hay thất bại, y cũng sẽ là người thu được lợi ích. Một khi Đông Phương Luân Nhật thành công giết chết Hiếu Đế và Lưu Lăng, y chỉ cần đăng cơ hiệu triệu, mang theo binh mã Cấm Vệ Quân bình định tình hình, Đế vị còn không phải vật trong bàn tay hay sao. Nếu Đông Phương Luân Nhật bị đánh bại, vậy thì có liên quan gì tới y, y vẫn không đứng ra, ai có thể chứng minh y mới là chủ sự giật dây phía sau? Thê tử và đồ đệ của Đông Phương Luân Nhật hiện đã bị y khống chế trong Vương phủ, thiết nghĩ tên giặc cỏ kia sẽ không dám khai ra y.

Chỉ có điều y tính trước tính sau, lại hết lần này tới lần khác không tính đến việc Đông Phương Luân Nhật không ngờ chỉ bắt Hiếu Đế mà không giết.

- Chủ công, phía trước chính là phủ Trung Vương rồi, có hay không...

Lư Phương muốn nhắc nhở Lưu Thực không được hành động theo cảm tính, hiện tại chuyện trong Hoàng Cung mới là mấu chốt, không cần mất thời gian ở phủ Trung Vương này. Lưu Lăng đã bị mấy ngàn đệ tử Bạch Liên Giáo vây khốn, hắn còn có thể tạo thành sự uy hiếp gì? Nhưng tình hình bên trong Hoàng Cung lại không được lạc quan, nếu đến chậm khó tránh khỏi sẽ không biến cố.

May mắn là Lưu Thực không để cho y thất vọng, vị Vương gia nổi tiếng về tài văn chương này cũng không phải kẻ ngu ngốc, Lưu Thực cắn răng lắc đầu nói:

- Đi Hoàng Cung!

Đế Trụ

Tác giả: Trí Bạch

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)