Chớp mắt tuyết mùa đông che mờ tất cả.
Tử thi chất đống bên ngoài Phác Đao Trận càng ngày càng cao, đệ tử Bạch Liên Giáo phía sau chỉ có thể giẫm lên thi thể đồng đội mà tiến lên, rất nhanh sau đó cùng đồng đội bước qua cánh cửa, dắt tay nhau tiếp tục đi trên đường xuống hoàng tuyền. Lớp Phác Đao Thủ phía ngoài cùng đã bị những đệ tử Bạch Liên Giáo điên cuồng lôi xuống theo, thi thể của bọn họ và đệ tử Bạch Liên Giáo cùng ôm nhau ngã xuống, khi còn sống bọn họ là kẻ thù không đội trời chung, sau khi chết lại liền tay kề chân tuy hai mà một.
Ba trăm Nỏ Thủ phía sau đã không còn mũi tên nào, bọn họ đồng loạt vứt nỏ xuống đất, rút hoành đao quân dụng đặc chế cho binh sĩ Đại Hán ra, hò reo tấn công đệ tử Bạch Liên Giáo từ phía sau giống như một đám sói hoang điên cuồng. Trước sau bị giáp công, đệ tử Bạch Liên Giáo đã thật sự tuyệt vọng.
Đệ tử Bạch Liên Giáo không còn nhìn thấy bất cứ tia hy vọng nào và bắt đầu có người quỳ xuống đầu hàng, nhưng đáp lại bọn họ chỉ có phác đao và hoành đao. Khi chỉ còn lại không đầy một trăm tên thủ hạ thân tín, cuối cùng Đông Phương Luân Nhật cũng thanh tỉnh lại từ trong hỗn loạn. Y giãy giụa rời khỏi vai người thủ hạ đang vác mình, sau đó mới phát hiện đệ tử dưới trướng đã gần như chết hết rồi.
Y run rẩy giữ chặt đệ tử bên cạnh lắc lắc đầu, cười khổ nói: - Đừng lên nữa, các ngươi không xông qua nổi đâu.
Không để ý tới sự ngăn cản của bọn thủ hạ, Đông Phương Luân Nhật hướng phía trận hình của Cấm Vệ Quân đi nhanh tới. Khi còn cách Cấm Vệ Quân chừng hơn mười bước, y dừng lại, phác đao vẫn còn nhỏ máu giơ ngay trước mắt y không nhúc nhích. Đông Phương Luân Nhật hít một hơi thật dài, sau đó ôm quyền hướng Chiêu Tiên.
- Phía trước là Chiêu Tiên tướng quân?
Y không phải kẻ ngu ngốc, bắt đầu từ khi thấy Cấm Vệ Quân vốn phải là đồng minh lại quay sang chém giết quân mình, y đã đoán được người chỉ huy Cấm Vệ Quân nhất định là người vốn nên chết dưới đao của Tôn Thắng, Chiêu Tiên, trừ hắn ta ra, còn ai có thể dễ dàng cướp quyền chỉ huy Cấm Vệ Quân từ trong tay Âu Dương Nhân trở về?
- Ngươi là Đông Phương Luân Nhật?
Chiêu Tiên lấy roi ngựa chỉ vào Đông Phương Luân Nhật hỏi.
Đông Phương Luân Nhật gật đầu nói: - Đúng vậy.
Nhìn Chiêu Tiên, giọng nói của y không hề run rẩy, mà càng lúc càng bình tĩnh.
- Tướng quân, hiện giờ bại cục của ta đã định sao phải trảm tận giết tuyệt? Đều là con dân Đại Hán, đều là huynh đệ, chẳng lẽ không thể lưu cho bọn hắn một con đường sống?
Đông Phương Luân Nhật chỉ bảy tám chục người còn lại phía sau mình, ôm quyền nói: - Mưu phản là chuyện cá nhân của Đông Phương Luân Nhật, ta nguyện ý nhận tội, nhưng cầu xin tướng quân khai ân, thả cho các huynh đệ phía sau ta một con đường sống!
Chiêu Tiên thở dài: - Sớm biết có ngày hôm nay, trước đây sao lại hành động như vậy? Đông Phương Luân Nhật, ngươi cũng được cho là hào kiệt, tiền đồ rộng mở, sao lại đi làm giặc?
Đông Phương Luân Nhật nói: - Ta chết không có gì đáng tiếc, nhưng cầu xin tướng quân khai ân, buông tha cho bọn họ.
Chiêu Tiên lắc đầu: - Ngay tại thời điểm các ngươi giương cao ngọn cờ phản tặc, kết cục của các ngươi đã được ấn định trước. Phạm sai lầm sẽ phải trả giá, tội mưu phản sao một mình ngươi có thể gánh vác hết nổi đúng không? Lúc bọn họ kiên quyết theo ngươi mưu phản hẳn đã chuẩn bị tâm lý có thể chết bất cứ lúc nào, bất kể là ai cũng không thể thoát khỏi sự trừng phạt.
Đông Phương Luân Nhật nói: - Tướng quân!
Chiêu Tiên khoát tay áo nói: - Bọn họ phải chết, việc ta có thể làm chỉ là thỉnh cầu bệ hạ buông tha cho già trẻ người nhà của bọn họ.
Đường Chủ Trần Hán kéo Đông Phương Luân Nhật còn đang muốn cầu xin lại, lớn tiếng nói: - Chiêu Tiên tướng quân nói rất đúng, chúng ta nếu đã đi theo Thánh Chủ chọn con đường này, kỳ thật trong lòng đã ôm tâm tư hẳn phải chết. Tạ ơn tướng quân cao thượng, chỉ cần thê tử con cái ta không chịu liên luỵ, ta có chết cũng không quên ân đức của tướng quân, kiếp sau chắc chắn sẽ báo đáp!
Chiêu Tiên không nói gì nữa, bởi vì trong lòng hắn nặng nề như đeo một tảng đá lớn, một tảng đá bịt chặt tâm can hắn, ép tới mức không thể thở nổi.
Trần Hán cất cao giọng nói: - Chỉ có điều nếu đã đi con đường này rồi thì sẽ đi đến tận cùng, mời tướng quân thành toàn, để cho ta được chết như một người đàn ông. Hắn ta đưa tay chỉ những thi thể đệ tử Bạch Liên Giáo nằm trên mặt đất, cao giọng hô: - Giống như các huynh đệ của ta!
- Đường đường chính chính chết trận!
Bảy tám chục đệ tử Bạch Liên Giáo vây quanh Đông Phương Luân Nhật, giơ cao đao thép trong tay lên cùng hô to:
- Đường đường chính chính chết trận!
Chiêu Tiên chỉ cảm thấy máu của mình đang sôi trào, trái tim bị đốt thủng. Hắn nhắm mắt lại, nhẹ nhàng phất tay.
Phác đao thủ lui nhanh về phía sau, năm trăm trọng giáp bộ binh cầm mạch đao trong tay tiến tới. Âm thanh của áo giáp phát ra trong đêm yên tĩnh cực kỳ chói tai, hàn quang trên mạch đao phát ra càng thêm chói mắt. Chiêu Tiên không mở mắt ra, bởi vì hắn đã biết kết cục.
Đệ tử Bạch Liên Giáo hò hét xông lên giống như một cành hoa quất lên tảng đá, nở ra rực rỡ, héo tàn nhanh chóng. Bảy tám chục bách tính gần như đã cạn kiệt sức lực sao có thể là đối thủ của năm trăm trọng giáp bộ binh? Cái chết của bọn họ xứng đáng với người đàn ông, chỉ có điều không thể thành công giết chết một người trọng giáp bộ binh nào. Mạch đao cực nặng có thể dễ dàng chém bọn họ thành hai đoạn, mà dao nhỏ trong tay bọn họ ngay cả trọng giáp của Mạch Đao Thủ cũng chém không đứt.
Một cỗ tiếp một cỗ thi thể ngã xuống, dùng tính mạng hoàn thành lời thề của mình. Lời thề có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia còn vang bên tai, những lời cười đùa của các huynh đệ theo gió bay đi. Có lẽ kiếp sau bọn họ vẫn là huynh đệ tốt, có lẽ kiếp sau lại biến thành kẻ thù.
Sau khi thủ hạ đệ tử đều chiến đấu đến chết, Đông Phương Luân Nhật cười buồn bã, nhặt một thanh hoành đao đặc chế cho binh sĩ Đại Hán lên, từng bước một đi tới trận hình của trọng giáp bộ binh. Y trơ mắt nhìn thân tín của mình bị trận hình không biết tên kia cuốn vào, rõ ràng là người sống mà sau khi bị trận hình quái vật kia cuốn lấy lại trở thành một cỗ thi thể lạnh băng. Đến bây giờ y rốt cục hiểu được chính mình đã ngu muội đến mức nào, từ lúc bắt đầu y vốn cho là mình đã có đầy đủ tiền vốn để tranh bá thiên hạ, bây giờ nhìn thấy chiến trận uy lực của quân Hán, lòng y đã hoàn toàn chết lặng.
Ngay cả quân Hán còn đánh không lại, dựa vào cái gì để tồn tại trong sự kìm kẹp của Lang Kỵ Đại Liêu, Tinh Giáp Tây Hạ, Hổ Bí Đại Chu?
Bước tiến của y nặng nề, nặng nề như đeo ngàn cân. Ánh mắt y nhìn chằm chằm mạch đao đang nhỏ máu thành giọt trong tay Hán binh. Bỗng nhiên tầm mắt y bắt đầu mơ hồ, ở trước mắt y đã không còn vết máu, cũng không còn tử thi, cũng không có trọng giáp bộ binh quân Hán, chỉ có một phu nhân mặc cung trang đứng ở đàng xa phất tay mỉm cười với y.
Đó là thê tử mình yêu nhất sao? Vì sao nàng lại đứng xa như vậy? Vì sao nàng lại phất tay với mình? Để cáo biệt sao?
Tú Ninh, nàng đang đợi ta sao?
Y nhìn thấy thê tử bỗng nhiên không hề mỉm cười nữa, mà từ trong cặp mắt đẹp kia chảy ra dòng huyết lệ. Tại sao nàng phải khóc? Chẳng lẽ nàng vẫn còn đang hối hận đã gả cho mình? Đúng vậy, mình là một trượng phu không đủ tư cách, không thể cho nàng cuộc sống nàng muốn. Mình quả thật nên chết đi, ngay cả nguyện vọng của thê tử cũng không thể giúp nàng thực hiện, chính mình có tư cách gì sống tiếp?
Đột nhiên!
Vết máu trên mặt Tú Ninh giống như một đạo huyết quang chiếu sáng nội tâm Đông Phương Luân Nhật, tại thời khắc này y đột nhiên hiểu ra. Cước bộ của y chợt dừng lại, há miệng phun ra một ngụm máu đen. Đúng vậy, rốt cuộc y đã hiểu ra thê tử muốn điều gì.
Lúc trước khi Tú Ninh lựa chọn gả cho mình, chính mình bất quá chỉ là một tiểu tử nghèo túng trong người không có đồng nào, mà Lưu Nghiệp lại là Thứ Sử Thái Nguyên quyền thế ngập trời, tại sao nàng lại coi trọng chính mình? Nàng coi trọng không phải quyền lợi địa vị, mà là tấm lòng yêu thương nàng chân thành!
Đông Phương Luân Nhật cười khổ một tiếng, bây giờ mới hiểu ra, vì sao trước kia chính mình bôn ba đi lại thu thập của cải thê tử lại không vui, vì sao khi chính mình xưng là Thái Nguyên thậm chí Đại Hán đệ nhất phú hào thê tử cũng không vui, vì sao khi chính mình thành lập nên đại giáo đệ nhất thiên hạ thê tử cũng không vui, một mực ở dưới mật thất tối tăm không thấy ánh sáng ban ngày hơn hai năm thì lại được nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của nàng.
Đáng tiếc, quá muộn.
Y thật là một tên ngốc! Kẻ ngốc nhất thế gian! Điều thê tử muốn thật ra rất đơn giản, đó là muốn mình có thể dành nhiều thời gian hơn để ở bên nàng, chỉ cần thế thôi.
Trái tim Đông Phương Luân Nhật nhỏ máu, vỡ vụn thành từng khối.
- Tú Ninh! Kiếp sau ta sẽ cho nàng thêm thời gian, chờ ta!
Đông Phương Luân Nhật ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, giơ cao hoành đao, xông về phía đại trận bằng sắt cắn nuốt sinh mạng kia.
Tôn Thắng nhìn nhân mã đại doanh Kinh Kỳ phát động công kích một lần lại một lần, những đồng đội ngày xưa kề vai chiến đấu từng người từng người gục ngã trong tay mình, lòng của hắn ta đã chết lặng đến mức không còn dao động nữa, hắn ta giống như một người gỗ mất đi sức sống, truyền đạt mệnh lệnh một cách máy móc.
Khi thấy Hắc Kỳ Lân Quân vọt tới như nước lũ, Tôn Thắng bỗng nhiên mỉm cười, cười rạng rỡ, cực kỳ đơn thuần. Hắn ta ngồi trên lưng ngựa cười nghiêng ngả, nước mắt từ tên gương mặt chảy xuống không gì ngăn được.
Rút đại thương từ yên ngựa ra, Tôn Thắng vừa cười vừa rơi lệ, hạ mệnh lệnh cuối cùng của mình.
- Buông binh khí đầu hàng!
Hắn ta nói.
Sau đó, Tôn Thắng giơ thiết thương lên, nhắm ngay trái tim của mình, dùng lực lớn nhất đâm xuống! Hắn ta không mặc áo giáp vì đã sớm nghĩ tới kết cục của mình. Mũi huyết thương đâm xuyên qua lưng, nhưng trên khuôn mặt Tôn Thắng lại không có chút biểu hiện thống khổ nào.
Trần Viễn Sơn ở phía xa hét to một tiếng, điên cuồng xông về phía trước. Binh lính Cấm Vệ Quân đã trở nên si ngốc, không ai còn ngăn cản y, ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú vào tướng quân đang chầm chậm rơi xuống khỏi lưng ngựa. Hắn ta không muốn mưu phản, hắn ta chỉ muốn báo ân, hắn ta không có lựa chọn nào khác.
Trần Viễn Sơn ôm thân thể Tôn Thắng gào khóc, một khắc trước còn thế đối đầu như nước với lửa, hai người lại biến thành huynh đệ. Tay Tôn Thắng và tay y nắm chặt lấy nhau, mà Tôn Thắng đã dần dần mất đi sức sống ngay cả khí lực để nói câu cuối cùng cũng không có, chỉ có thể cho người đồng đội này của mình một nụ cười xin lỗi.
- Ngươi vì sao lại ngu như vậy!
Trần Viễn Sơn gào thét hỏi.
Tôn Thắng cười, hắn ta biết Trần Viễn Sơn sẽ hiểu cho nổi khổ tâm riêng của mình. Đại trượng phu có việc nên làm, có việc không nên làm!
Nụ cười dần dần đọng lại, giống như bức tượng bằng tuyết không được tiếp xúc ánh nắng mặt trời. Trần Viễn Sơn khóc xé ruột xé gan, chết ở trong lồng ngực y chính là anh em ruột thịt. Y hiểu được nếu Tôn Thắng chỉ cần chỉ huy Cấm Vệ Quân phát động một lần phản kích thì bao gồm cả mình, nhân mã đại doanh Kinh Kỳ sẽ không có một ai sống sót. Y hiểu được, càng về sau các huynh đệ Cấm Vệ Quân chỉ dùng khiên lớn để chặn đợt tấn công của mình, mà không có bất cứ một mũi tên nào được bắn ra, cũng không có một thanh đao nào được chém xuống. Y biết huynh đệ của mình đã lựa chọn, y biết hết.
Không biết từ lúc nào, trận mưa tuyết thứ ba từ đầu mùa đông năm nay đã hạ xuống, bông tuyết trong suốt và máu huyết đều giống nhau cực kỳ thuần khiết, bao trùm lấy cả vùng đất, vô thanh vô tức.
Đế Trụ
Tác giả: Trí Bạch