Đế Trụ

Chương 192:

Chương Trước Chương Tiếp

Đóng cửa giết người

800 Phác Đao Thủ phân thành ba mươi đao trận, như một chiếc xe tăng hạng nặng khổng lồ càn quét tiến về phía trước, rất nhanh đã tiếp cận giáo chúng Bạch Liên Giáo từ sau lưng, rất nhiều giáo chúng Bạch Liên Giáo sau khi quay lại nhìn thấy binh lính Cấm Vệ Quân đều bị dọa cho sợ run. Tuy nhiên, được các Đường Chủ, Hương Chủ khống chế nên cơ bản Bạch Liên Giáo vẫn duy trì được sự trấn định, bởi vì đám Đường Chủ và Hương Chủ này đều nghĩ rằng binh lính Cấm Vệ Quân là phe bên mình. Mặc dù hai bên sớm muộn gì cũng sẽ đánh nhau, nhưng trước khi Hiếu Đế đền tội xong, nhất định vẫn sẽ bình yên vô sự.

Mà lúc này, người dựa vào quỷ kế chém chết Trương Thiên Đấu, Bành Trảm đã dần dần không chống đỡ nổi, y đã giết không biết bao nhiêu thị vệ nhưng những người khác vẫn như châu chấu lao vào vô cùng vô tận, rõ ràng đã đánh giết được một chỗ hổng, nhưng rất nhanh đã bị càng nhiều thị vệ hơn nữa lấp lại. Trường đao chế tạo từ thép cứng tinh luyện hơn trăm lần của y cũng đã mẻ thành hình răng cưa, không còn sắc bén, cũng không còn ổn định nữa.

Đã có hơn hai mươi thị vệ chết trong tay y, nhưng lúc này lại có gấp năm lần con số hai mươi đại nội thị vệ đang không ngừng lao tới. Y luống cuống tay chân đón đỡ, sau khi giết được một người, rốt cục đã lộ ra sơ hở, bị một thị vệ chém một đao vào đùi. Bành Trảm vung đao chém đứt đầu người thị vệ kia, sau lưng lại bị chém một nhát, một đao này rất nặng, chỉ thấy sau lưng có một vết rách rất sâu, máu thịt bị cắt phá tuôn ra ngoài, giống như cái miệng đầy máu của ác ma.

Bành Trảm hét lớn hướng Đông Phương Luân Nhật kêu cứu, chỉ có điều Đông Phương Luân Nhật không để ý tới y, hơn ngàn người dưới trướng Đông Phương Luân Nhật cũng không ai để ý đến y. Bây giờ y rốt cuộc biết vì sao Đông Phương Luân Nhật lại tiêu số tiền lớn làm lễ vật mời mình làm Tả Hộ Pháp rồi, đó là bởi hắn ta muốn tiêu tiền mua mạng của y.

- Đông Phương Luân Nhật! Ngươi là đồ tiểu nhân!

Bành Trảm lại bị chém một đao, một đao kia chém vào vai của y, gần như khiến cánh tay trái của y đứt lìa, chỉ còn một lớp da giữ cho nó treo lủng lẳng bên người, thật giống như một cây xích đu không ai ngồi đang đung đưa trong gió, cực kỳ thê lương.

Đông Phương Luân Nhật cười lành lạnh nói: - Cũng vậy cả thôi.

Bành Trảm đâm một đao vào bụng một người thị vệ, người thị vệ kia lại giống như phát điên ôm chặt lấy cánh tay của y, mặc cho y khuấy đảo thanh đao trong bụng mình, người thị vệ vẫn không chịu buông tay. Không đợi cho Bành Trảm kịp rút thanh đao ra, người thị vệ cúi xuống cắn chặt vành tai Bành Trảm, dùng sức cắn xé, máu tươi tuôn ra đầm đìa, vành tai đã bị người thị vệ cắn đứt.

Hét thảm một tiếng, Bành Trảm giãy giụa dùng sức đá văng người thị vệ ra, sau lưng lại bị người khác chém một đao. Thân thể y chết lặng bổ nhào về phía trước không đứng lên nổi nữa, vượt qua khe hở giữa vô số bàn chân trước mặt, hai mắt y gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang cười lạnh của Đông Phương Luân Nhật, hung tợn mắng: - Đông Phương Luân Nhật, ngươi sẽ không được chết tử tế!

Đông Phương Luân Nhật khinh thường bĩu môi: - Xuống địa ngục cũng là ngươi đi trước, yên tâm, ta sẽ không đi tìm ngươi.

Bành Trảm cảm giác được thân thể đã bị người chém đến chết lặng, y thậm chí không còn cảm nhận được sự đau đớn. Y có thể nhìn thấy y phục của mình rách tan từng mảnh, những mảnh vỡ giống như đôi cánh gấp khúc của con bướm đang bay loạn. Y có thể nhìn thấy từng khối thịt nát của mình giống như con tép nhỏ đang nhảy lên trên dòng sông. Y thậm chí còn nghe thấy âm thanh vang lên khi hoành đao chém vào xương cốt, có thể cảm giác được xương cốt từng khối, từng khối bị người chém nát. Tầm mắt của y dần mơ hồ, dường như thấy được một thế giới đỏ như máu trước nay chưa từng gặp.

Trước cánh cổng thế giới kia dường như y thấy lại một cô nương mà nhiều năm trước y từng yêu. Y vẫn nhớ rõ tên của cô gái ấy, Thải Điệp, nhớ rõ hai người từng thề non hẹn biển dưới ánh trăng, y đã thề bảo vệ nàng một đời một kiếp. Đáng tiếc, tại Bành gia y chỉ là con của vợ lẽ, khi bị đại ca con của người vợ cả cưỡng ép chiếm đoạt Thải Điệp, y lại hèn nhát như đà điểu rúc đầu trong cát, chỉ muốn trốn tránh.

Sau này khi đã nghĩ thông suốt, sau khi đã khổ luyện thành đao pháp, rốt cục trong một đêm trăng sáng y đã giết chết đại ca của mình. Nhưng tại sao khi y nói muốn dẫn Thải Điệp bỏ trốn nàng lại khóc lóc kiên quyết không chịu?

Chuyện sau đó Bành Trảm đã không còn thời gian để nhớ lại, bởi vì đầu của y đã bị những thị vệ đang phẫn nộ chém đứt, sau đó từng đao, từng đao băm xuống, mấy chục cây hoành đao cuồng loạn nhảy múa, chỉ trong chốc lát chặt thân thể y thành bánh nhân thịt. Rốt cục không còn gì đáng kể còn sót lại, Bành Trảm từ nay về sau đã không thể suy nghĩ được nữa.

Có lẽ, trên đường tới địa ngục y sẽ nhớ lại được, nữ nhân tên Thải Điệp kia chẳng những không cùng đi với y, ngược lại còn tố cáo y với lão thái gia, và tự mình dẫn người đến chỗ y ẩn thân cũng là cái hang nơi hai người họ ước hẹn, sau đó y bị mười mấy đao khách đuổi giết, lúc trốn được ra ngoài thì trên người ít nhất đã trúng năm đao. Y thấy mắt mình nhất định bị mù, nếu không sao lại yêu một nữ nhân vong ân phụ nghĩa như thế? Sau mắt y cũng thật sự bị mù, người chọc mù mắt y vẫn là một nữ nhân.

Bành Trảm chết đi, điều tiếc nuối duy nhất còn lại trên thế giới này có lẽ chính là y đã không báo được thù, tuy y đã điều tra ra là ai đánh lén mình, là ai đã chọc mù hai mắt của mình, trước khi đến đây y còn thề phải bằm thây vạn đoạn nữ nhân kia. Điều nực cười là bây giờ chính y lại bị bằm thây vạn đoạn.

Thấy Bành Trảm bị loạn đao phanh thây, Đông Phương Luân Nhật vẫn thờ ơ. Nhưng khi nhìn đến hơn mười đại nội thị vệ còn lại đều đang trong tình trạng kiệt sức, Đông Phương Luân Nhật vui vẻ mỉm cười.

Chỉ một ngón tay thẳng vào cửa điện Thừa Tiên, Đông Phương Luân Nhật phấn chấn tinh thần.

Dưới sự chỉ huy của đám Đường Chủ, Hương Chủ, đệ tử Bạch Liên Giáo như thủy triều hồng thủy ào lên bậc thang, nhằm thẳng tòa đại điện đại diện cho đỉnh cao quyền lực kia. Nhìn thấy Cấm Vệ Quân xuất hiện, đại nội thị vệ không chống cự mà bắt đầu nhanh chóng rút lui. Xông lên đầu tiên, Đường Chủ Lý Nhị Ngưu không rảnh mà để ý tới những thị vệ không đáng tiền này, trong mắt gã chỉ có cái đầu trị giá một vạn lượng bạc của cẩu Hoàng Đế.

Chỉ cần là người đầu tiên vào được điện Thừa Tiên, giết Hoàng Đế, chính gã sẽ được phong làm Đại Hộ Pháp, địa vị chỉ dưới Thánh Chủ, còn nhận được mười cung nữ xinh đẹp, một vạn lượng bạc ban thưởng, sức hấp dẫn cực lớn như vậy đủ sức để khiến người ta phát điên.

Rốt cục, Lý Nhị Ngưu là người đầu tiên đến trước cửa đại điện. Gã đã nín đầy một hơi, giơ chân lên tung một cước vào cánh cửa trước mặt. Tiếng thình thịch vang lên, đại môn bị gã đá văng. Ngay lúc gã đá văng cửa chính thì chỉ sau đó vài giây đồng hồ, cửa phụ ở hai bên cũng bị người liên tiếp đá văng. Không cam lòng bị người khác đoạt mất công lao, Lý Nhị Ngưu xông vào đại điện đầu tiên, con ngươi tràn đầy dục vọng trở nên đỏ thẫm.

Chỉ có điều chân của gã vừa bước hai bước đã dừng lại, con ngươi đỏ thẫm cũng trở nên trong suốt, lập tức dục vọng trong ánh mắt gã biến mất sạch, thay vào đó là sự run rẩy sợ hãi cực điểm.

- Không!

Lý Nhị Ngưu chỉ kịp rên một tiếng, sau đó thân thể gã lập tức bị mũi tên phủ kín. Cả cơ thể gã bị lực bắn của mũi tên đập vào liên tiếp lui về phía sau, chỉ có điều trước khi gã kịp ngã xuống thì đã tắt thở.

Ba trăm võ sĩ cầm nỏ tiễn chỉnh tề đứng trong đại điện, hàng thứ nhất bắn xong liền trầm xuống, hàng thứ hai nhanh chóng bắn nối tiếp, sau đó là hàng thứ ba, hàng thứ bốn, hàng thứ năm...

Mấy chục người dẫn đầu lao vào đại điện chỉ kịp hô một tiếng đã bị mũi tên dày đặc như mưa bắn chết, rất nhiều người bị mũi tên bắn thẳng vào trong miệng không thể khép lại. Bọn họ đang hò hét xung phong cho nên không thể khép được miệng chỉ có thể tự nuốt lấy sai lầm của mình.

Trong điện Thừa Tiên không có bóng dáng Hiếu Đế, chỉ có ba trăm võ sĩ cầm nỏ tiễn giết người!

Mắt Đông Phương Luân Nhật trợn tròn!

Sao có thể? Rõ ràng từ miệng của tiểu thái giám mua chuộc được đã lấy được tin tức chuẩn xác, đêm nay Hiếu Đế vẫn ở trong điện Thừa Tiên, không bước một bước nào ra ngoài. Vậy người đâu? Bây giờ ngoại trừ ba trăm Nỏ Tiễn Thủ như quỷ sai của Diêm La ra y chẳng còn thấy gì khác!

Mẹ nó! Bị lừa!

Không đợi Đông Phương Luân Nhật phát tiết phẫn nộ của mình ra ngoài, y chợt nghe phía sau mình vang lên tiếng vù vù không ngừng. Theo bản năng quay đầu nhìn lại, y chỉ thấy lông vũ trắng bay đầy trời. Dưới ánh sao, mũi tên lông vũ dày đặc bay tới giống như những con đom đóm xinh đẹp mà trước đây vào mỗi đêm hè y thường nỉ non đòi phụ thân bắt cho.

Mũi tên lông vũ bay đến từ Cấm Vệ Quân. Bảy trăm Cung Tiễn Thủ đồng thời bắn ra mũi tên lông vũ, khoảng cách gần như thế, sau khi được 800 Phác Đao Thủ phía trước nhường đường, Cung Tiễn Thủ có thể khiến cho mũi tên lông vũ của mình xuyên thấu qua hai tầng giáp da, thậm chí còn có thể bắn xuyên qua người. Vốn đem phía sau lưng giao cho Cấm Vệ Quân, đệ tử Bạch Liên Giáo thật sự không thể tưởng tượng được cảnh giết chóc lại tới đột ngột như thế, đại bộ phận vẫn chưa chuẩn bị đã phải đối mặt tử thần.

Sau lưng cắm đầy mũi tên lông vũ như con nhím, đệ tử Bạch Liên Giáo từng bước từng bước ngã xuống, bọn họ ngã xuống đất không bao giờ dậy nữa. Giống như cắt cỏ, bắt đầu từ phía ngoài cùng, từng tầng đệ tử Bạch Liên Giáo bị mũi tên lông vũ kéo xuống đến địa phủ. Khi những người còn sống kịp thời phản ứng thì đã có một nửa đồng đội chết trong lễ rửa tội bằng mưa tên.

Đông Phương Luân Nhật biết mình đã bại, cho dù vừa mới tức thì y còn đang mừng như điên chờ đón thắng lợi. Ngay khoảnh khắc đệ tử Bạch Liên Giáo lao qua cửa chính bị nỏ tiễn bắn chết, y mới chợt phát hiện hóa ra chính mình không thông minh như mình vẫn tưởng. Người kia cũng không đần như y tưởng tượng.

Vài tên Đường Chủ lần lượt kịp thời có phản ứng, mang theo thân tín của mình trấn giữ bên cạnh Đông Phương Luân Nhật. Bọn họ mồm năm miệng mười hô loạn, nhưng trong tai Đông Phương Luân Nhật giờ đây chỉ có tiếng ong ong của dây cung. Thấy Thánh Chủ thất thần, một tên Đường Chủ ôm lấy y bước đi, vẫn không quên quơ đao phất tay muốn giết mở một con đường máu.

Khi hơn bảy trăm cỗ thi thể ngã xuống, rốt cục đệ tử Bạch Liên Giáo cũng phục hồi lại tinh thần. Bọn họ từ cả hai phía đều phải đối mặt với cung nỏ. Mà bên phía điện Thừa Tiên kia chỉ có đường chết, cho dù giết hết ba trăm Nỏ Thủ cũng không thể trốn thoát, thành cung cao lớn không có thang không ai có thể leo lên, mà nếu hỗn loạn dưới thành cung thì chỉ có thể làm bia ngắm bị Cung Tiễn Thủ Cấm Vệ Quân bắn thành nhím.

Dưới sự dẫn dắt của đám Đường Chủ Hương Chủ, hơn tám trăm đệ tử Bạch Liên Giáo còn sống bắt đầu điên cuồng lao về phía phương trận của Cấm Vệ Quân, bọn họ không có tâm trí để ý tới ba trăm Nỏ Thủ phía sau, chỉ có giết ra ngoài mới có thể sống. Khi khoảng cách bị rút gần hơn, Cung Tiễn Thủ Cấm Vệ Quân bắt đầu trật tự lui lại phía sau.

800 Phác Đao Thủ dưới sự chỉ huy của Chiêu Tiên giống như hai cánh cửa sắt nặng trầm trọng thình thịch một tiếng đóng chặt lại, đồng thời lại mở cho đệ tử Bạch Liên Giáo một cảnh cửa khác, sau cánh cửa đó là con đường dẫn tới hoàng tuyền, tận cùng bên trong là luân hồi đạo.

Cả quá trình không có gì đáng nói, đệ tử Bạch Liên Giáo điên cuồng tấn công căn bản khó có thể lay động đao trận do 800 Phác Đao Thủ tạo thành, một đóa tiếp một đóa huyết hoa nở rộ bên ngoài đao trận, từng người từng người biến thành từng cỗ từng cỗ thi thể lạnh băng dưới phác đao, máu từ thân thể của bọn họ chảy ra hòa cùng máu của đồng bọn bên cạnh, không thể phân biệt nổi.

Đế Trụ

Tác giả: Trí Bạch

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)