Dẫn xà xuất động
Thắng Đồ Dã Hồ giơ cây trường thương trong tay lên, mũi thương chỉ thẳng Âu Dương Nhân Hòa.
Phía sau, đội kỵ binh thứ nhất của Hắc Kỳ Lân quân dưới sự chỉ huy của Trịnh Húc thúc ngựa vọt tới, một ngàn Hắc Kỳ Lân quân tạo thành trận thế, lại có đầy đủ khoảng cách tấn công, đừng nói bây giờ Cấm Vệ quân đã không còn ý chí chiến đấu, cho dù có bày trận đối kháng cũng chưa chắc có thể chống đỡ nổi.
Âu Dương Nhân Hòa bị dọa cho mặt trắng bệch, thúc ngựa bỏ chạy. Đại bộ phận binh lính Cấm Vệ quân thờ ơ lạnh nhạt, số ít vài người nâng binh khí lên muốn làm chút gì đó, nhưng cuối cùng vẫn buông tay. Thậm chí có một cung tiễn thủ Cấm Vệ quân lắp tên, bắn một mũi về phía Âu Dương Nhân Hòa, nếu không phải hộ vệ bên cạnh Âu Dương Nhân Hòa chém rớt mũi tên, nói không chừng Âu Dương Nhân Hoà đã bị mũi tên lạnh lùng kia xiên chết trong uất nghẹn.
Trịnh Húc vốn mang người xông về phía trước đâm tới, thấy Âu Dương Nhân Hòa chạy rồi, phất tay, Hắc Kỳ Lân quân phía sau theo thế tay của gã mà biến trận, một đường cong đẹp đẽ được vẽ ra, tinh xảo như được vẽ ra dưới ngòi bút họa sĩ bậc thầy. Chưa chiến mà bại, Âu Dương Nhân Hòa cực kỳ nghẹn khuất. Ông ta bây giờ hận Tôn Thắng muốn chết, nếu không phải người kia để cho Chiêu Tiên chạy thoát thì làm sao sẽ có chuyện như thế này!
Phía sau bị Hắc Kỳ Lân quân truy sát, Âu Dương Nhân Hòa hốt hoảng bỏ chạy. Song phương cách nhau khoảng tám mươi bước, bởi mặc trọng giáp nên Hắc Kỳ Lân quân nhất thời đuổi không kịp. Trịnh Húc lấy ngạnh cung từ sau lưng xuống, lắp một mũi phá giáp chùy rồi nhắm ngay lưng Âu Dương Nhân Hòa.
Vù
Mũi tên bay ra.
Một hộ vệ trung thành dùng thân thể của mình thay Âu Dương Nhân Hòa cản mũi tên, người nọ té từ trên lưng ngựa xuống đất, ngay lập tức bị chiến mã của đồng bọn phía sau giẫm đạp, và khi kỵ binh Hắc Kỳ Lân quân lao qua, trên mặt đất chỉ còn lại một bãi thịt nát.
Mũi tên thứ hai theo sát sau mũi tên thứ nhất, luận về tiễn pháp, trong Hắc Kỳ Lân quân ngoại trừ yêu nghiệt Độc Cô Nhuệ Chí ra, không ai có thể vượt trội Trịnh Húc. Mũi tên thứ hai còn bay nhanh hơn mũi đầu tiên, khi tên hộ vệ kia vừa ngã xuống mũi tên đã rời cung bay đi, bay vụt qua hộ vệ của Âu Dương Nhân Hòa. Một thân quan phục không mặc áo giáp, Âu Dương Nhân Hòa giống như một con chim rừng bị bắn, rơi từ trên chiến mã xuống đất.
Hộ vệ đi phía sau theo bản năng ghìm chiến mã, con ngựa kia bị buộc phải đi chệch khỏi quỹ đạo, móng guốc nện vào cánh tay Âu Dương Nhân Hòa. Phát này cực kỳ nghiêm trọng, tiếng răng rắc vang lên, cánh tay Âu Dương Nhân Hòa bị giẫm bẹp, xương cốt vỡ thành vô số đoạn.
Những hộ vệ còn lại cũng cố gắng tránh né, nhưng tránh được Âu Dương Nhân Hòa lại không tránh được đồng đội phía trước, chiến mã như xe tăng hạng nặng ầm ầm va chạm vào nhau. Kỵ sĩ trên lưng ngựa té xuống, chân bị chiến mã đè lên. Người nọ kêu thảm, muốn rút chân ra nhưng chỉ thấy trước mắt tối sầm lại, khi ngẩng đầu nhìn lên chỉ nhìn thấy mã thương của Hắc Kỳ Lân quân. Một thương đâm thẳng vào yết hầu, tên hộ vệ kia chỉ kịp cảm thấy cổ họng bị chặn lại sau đó lập tức mất đi ý thức.
Hắc Kỳ Lân quân không đuổi theo những hộ vệ đã tháo chạy đi xa, chỉ vây thành một vòng, mã thương hạ thấp xuống, chỉ vào Âu Dương Nhân Hòa vẫn đang nằm trên mặt đất rên rỉ không nhúc nhích. Trịnh Húc phất tay, một kỵ binh Hắc Kỳ Lân quân xoay người nhảy xuống ngựa, không nói một lời nào tiêu sái đi đến cạnh Âu Dương Nhân Hòa, một bàn tay túm tóc Âu Dương Nhân Hòa, tay kia thì rút hoành đao bên hông ra.
Gã túm tóc Âu Dương Nhân Hòa dùng sức giơ lên cao, hoành đao lướt một đường qua cổ Âu Dương Nhân Hòa. Máu tuôn ra như suối, từ cổ họng Âu Dương Nhân Hòa phát ra tiếng thầm thì như là đang phản đối gã kỵ binh Hắc Kỳ Lân quân kia, hoặc như đang cầu xin đối phương đừng cắt đầu mình. Rốt cục, thanh đao trên tay gã kỵ binh Hắc Kỳ Lân quân đã hoàn thành nhiệm vụ, cái đầu đã bị nó cắt lìa.
Trịnh Húc chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua, lập tức dẫn kỵ binh vòng trở về. Chiêu Tiên đang trấn an binh mã Cấm Vệ quân, sau đó hướng Thắng Đồ Dã Hồ đứng không xa gật đầu ra hiệu. Thắng Đồ Dã Hồ cũng gật đầu, sau đó ông ta giơ trường thương trong tay chỉ về phía nam. Toàn bộ Hắc Kỳ Lân quân phía sau thét một tiếng, theo sau chiến mã của ông ta lao thẳng tới cửa nam hoàng cung.
Chiêu Tiên chọn ra một vài tướng lĩnh thân tín của mình, bố trí cho bọn họ mang theo hơn phân nửa binh lực đi trấn an dân chúng trong thành. Sau đó chính gã dẫn theo hai ngàn bộ binh từ bắc môn tiến vào hoàng cung. Hai ngàn người này đều là những người đi theo gã từ Ngọc Châu trở về, mỗi người đều là tinh binh lão luyện đã trải qua chiến hỏa tôi luyện. Trong đó còn có năm trăm trọng giáp Mạch Đao Thủ, chỉ cần năm trăm trọng giáp bộ binh này đã có thể đánh bật bọn giáo chúng Bạch Liên đang công hãm hoàng cung ra ngoài.
Phác Đao Thủ làm tiền phong, Cung Tiễn Thủ tiếp theo sau, đi sau cùng là năm trăm trọng giáp bộ binh. Hai ngàn Cấm Vệ Quân dưới sự chỉ huy của Chiêu Tiên trật tự tiến vào Hoàng thành.
Lúc này giáo chúng Bạch Liên Giáo mới tận mắt thấy sát thủ bên cạnh mình, đúng là người theo Đông Phương Luân Nhật nhậm chức Tả hộ pháp, Bành Trảm, giết chết thống lĩnh đại nội thị vệ Trương Thiên Đấu. Tận mắt thấy thống lĩnh bị người dùng thủ đoạn hèn hạ giết chết, hơn một trăm đại nội thị vệ còn lại như phát điên lao tới chỗ Bành Trảm. Tuy bọn họ biết rõ không địch lại nhưng không ai chịu lui về phía sau.
Một người bị Bành Trảm chém chết, người thứ hai nhanh chóng nhào tới, vừa kịp rút trường đao ra khỏi cổ người thứ hai, người thị vệ thứ ba đã bổ một đao xuống. Giết xong người thị vệ thứ ba, mũi đao của người thị vệ thứ tư đã đến cách thân thể y không đầy một thước. Vung đao gạt hoành đao của người thị vệ thứ tư xong, mũi đao của người thị vệ thứ năm đã đến sát sau lưng y.
Bị mười mấy thị vệ vây công, Bành Trảm dần luống cuống tay chân, nhưng không biết vì sao giáo chúng Bạch Liên Giáo chỉ vây ở bên ngoài thờ ơ lạnh nhạt, không ngờ không có ai tiến lên trợ giúp Bành Trảm. Thậm chí ngay cả Thánh Chủ Bạch Liên Giáo Đông Phương Luân Nhật cũng khí định thần nhàn đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt không lo lắng chút nào. Ngược lại, nhìn thấy trợ thủ đắc lực của mình bị địch nhân vây công dần chống đỡ không nổi, khóe miệng y lại vẽ ra một nụ cười.
Bành Trảm chém mở một thanh hoành đao, hướng Đông Phương Luân Nhật hô gọi, nhưng người sau vẫn như cũ, chỉ cười mà bỏ mặc. Bỗng nhiên nghĩ tới có lẽ Đông Phương Luân Nhật muốn mượn gió bẻ măng, lửa giận của Bành Trảm lập tức dâng lên.
Ngay lúc y đang liều mạng với đại nội thị vệ, một đội binh sĩ Cấm Vệ Quân chạy vội vàng trên đường phố, rồi dừng lại trước Vương phủ của Huy Vương Lưu Thực. Bách phu trưởng cầm đầu nhanh chóng gõ cửa chính Vương phủ, vừa đập cửa vừa hô lớn.
- Mở cửa nhanh! Tôn tướng quân có tin tức đến!
Thị vệ canh cửa Vương phủ nghe thấy ba chữ Tôn tướng quân lập tức hé một khe hở, đầu lĩnh thị vệ nhô đầu ra hỏi: - Chuyện gì?
Bách phu trưởng kia ôm quyền nói: - Nhanh đi thông báo cho Vương gia, Tôn tướng quân đã mang binh đánh vào hoàng cung. Bọn giặc Bạch Liên Giáo bắt được Hiếu Đế, Tôn tướng quân đang mang binh cướp người! Nếu chậm trễ khó có thể đảm bảo tên Thánh Chủ Bạch Liên Giáo kia sẽ không phá rối!
Nói xong, bách phu trưởng kia vội vã dẫn thủ hạ chạy đi. Đầu lĩnh thị vệ kia không dám chậm trễ, chạy thẳng tới trước cửa phòng khách Vương phủ, đến thở cũng không kịp, gấp gáp nói: - Vương gia... Vương gia, Tôn tướng quân đã đánh vào hoàng cung rồi, đang giằng co với giáo chúng Bạch Liên Giáo, Bạch Liên Giáo bắt giữ Hiếu Đế, dường như có ý đồ bất chính!
Đang ngồi trong phòng khách lo lắng chờ đợi tin tức, Lưu Thực lòng như lửa đốt. Y đã đi quẩn quanh phòng khách không biết bao nhiêu vòng, nhìn điệu bộ linh hoạt thế kia đâu giống như một người bị bệnh lâu ngày không khỏi? Thái y đều đã bị y mua chuộc, muốn bệnh gì, bệnh có nặng hay không còn không phải tùy ý phán bừa là được hay sao?
Trong phòng khách ngoài Lưu Thực ra thì còn bảy tám người nữa, những người này cũng giống như Lưu Thực, đều lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, không thể ngồi yên một phút nào. Mới đc Lưu Thực bổ nhiệm chức vị Trưởng Sử, Lư Phương nghe thấy đầu lĩnh thị vệ báo cáo như vậy lập tức nhảy dựng lên, vội vàng tiến lên túm áo người đầu lĩnh thị vệ kia hỏi: - Tin tức từ đâu tới, có thể tin được không?
Tên đầu lĩnh thị vệ kia thở hổn hển trả lời: - Là một Bách Phu Trưởng Cấm Vệ Quân dẫn người tới truyền tin, hắn ta chỉ dừng lại ở cửa nói hai câu rồi mang người rời đi nói tình huống trong nội cung khẩn cấp khó lường, không dám dừng lại lâu.
Lư Phương hơi sửng sốt lập tức buông vạt áo thị vệ kia ra trầm ngâm, thấy vẻ mặt y khác thường, Huy Vương Lưu Thực bước nhanh đến trước người y hỏi - Tục Trực, ngươi thấy thế nào?
Lư Phương tự Tục Trực, là đồng tộc của lão Tể Tướng Lư Sâm, người này hết sức thông minh, từ sớm đã được Lưu Thực mời đến làm phụ tá. Bởi vì Lư Phương có tài văn chương phi phàm, bình thường đến kết giao giao lưu với người cũng có tài văn chương xuất chúng như Huy Vương Lưu Thực sẽ không có ai hoài nghi. Lưu Thực thấy sắc mặt Lư Phương trịnh trọng, biết y tất đang suy nghĩ điều gì đó.
Lư Phương không trả lời câu hỏi của Lưu Thực mà hỏi lại đầu lĩnh thị vệ kia: - Ngươi thấy tên Bách Phu Trưởng kia chạy hướng nào? Hắn dẫn theo bao nhiêu người?
Đầu lĩnh thị vệ kia cẩn thận ngẫm nghĩ một lát sau đó bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng nói: - Là hướng phía cửa thành chạy đi mà không phải hướng hoàng cung! Bên cạnh Bách Phu Trưởng kia chỉ có mười mấy người, bây giờ nghĩ lại mới thấy quả thật bộ dạng hắn ta rất kích động.
Những người khác vừa nghe xong lập tức hít một hơi khí lạnh, trong lòng tự nhủ nguy hiểm thật, nếu không phải Lư Tục Trực thận trọng, chỉ sợ đã trúng kế của địch. Tất cả mọi người ở đây khuyên Lưu Thực nói: - Vương gia, một khi đã như vậy hay là nên sớm có tính toán, nếu chúng ta đã bị người khác nghi ngờ không bằng nhanh chóng chạy trốn.
Lưu Thực cũng bị dọa sợ, ánh mắt lo lắng nhìn Lư Phương tìm kiếm đáp án. Nhưng Lư Phương lại cười nói:
- Không sao! Nếu đám Cấm Vệ Quân kia chạy về hướng hoàng cung mới khả nghi! Hắn chẳng qua chỉ dẫn theo mười mấy người, chạy về hoàng cung để chịu chết sao? Mà hắn trốn ra khỏi cổng thành, hiển nhiên đã chứng minh tình hình bên trong quả thật rất khẩn cấp, hắn không muốn cùng chịu chết cho nên mới dẫn thân tín bỏ trốn!
Mọi người nghe y phân tích có lý, đều hỏi - Vậy theo ý kiến của ngươi thì nên làm gì?
Lư Phương vung mạnh tay lên, ánh mắt kiên quyết nói: - Vương gia, bây giờ người lập tức giương cao đại kỳ! Dẫn gia tướng và nghĩa sĩ chiêu mộ được trong Vương phủ tiến vào cung ổn định đại cục, đăng cơ lập Đế!
Ngay khi bọn hắn vừa quyết định thì đồng thời lúc đó Triệu Nhị dẫn theo mười mấy hộ vệ Vương phủ mặc trang phục Cấm Vệ Quân vừa chạy vừa quay đầu lại, một hộ vệ hỏi Triệu Nhị: - Tướng quân, Huy Vương Lưu Thực sẽ hành động chứ?
Triệu Nhị cười lạnh nói: - Vương gia của chúng ta đã khi nào tính toán sai? Chỉ cần Huy Vương kia thật sự là người giật dây phía sau, y tất sẽ mắc mưu!
Đế Trụ
Tác giả: Trí Bạch