Đế Trụ

Chương 190:

Chương Trước Chương Tiếp

Bi kịch.

Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp

Nguồn truyện: Metruyen.com

(¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)

Trần Viễn Sơn cầm giáo đâm về phía trước, hét lớn một tiếng kích khởi thần uy, chuôi giáo dài ba xích đâm chết ba tên lính Cấm Vệ quân như xiên đường hồ lô, Trần Viễn Sơn đẩy thi thể ra rồi lại điên cuồng xông lên phía trước. Thân binh xung quanh càng đánh càng ít, nhưng những người còn lại vẫn trung thành tận tâm thủ hộ bên cạnh y. Nhóm thân binh một tay cầm đao một tay giữ khiên, chặn tất cả đòn tấn công của Cấm Vệ quân đang hướng tới Trần Viễn Sơn.

Trần Viễn Sơn không cần lo lắng hai bên và sau lưng, buông tay buông chân thoải mái giết người. Lần lượt từng Cấm Vệ quân bị ngọn giáo của y xiên chết, mà chiến mã của Trần Viễn Sơn đã bị loạn đao chém chết từ lâu. Do phải bước bộ nên tốc độ đã chậm lại, nhưng cái đội hình mũi dùi vẫn tiến lên không dừng.

Một đội hơn năm mươi mạch đao thủ tách khỏi đồng đội nhằm hướng Trần Viễn Sơn, mạch đao nặng nề có thể một chém chiến mã thành hai nửa. Đội trọng giáp bộ binh này cực kỳ dũng mãnh, rất nhanh đã va chạm với Trần Viễn Sơn. Giống như hai luồng nước lũ va chạm vào nhau, phía trước ngay lập tức có máu tươi văng ra.

Mạch đao thủ trang bị trọng giáp có thể dễ dàng đánh chết đối thủ, mà hoành đao do thân binh của Trần Viễn Sơn sử dụng rất khó cắt phá trọng giáp trên người mạch đao thủ. Thân binh bên cạnh Trần Viễn Sơn một người tiếp một người ngã xuống, sơ hở bên cạnh Trần Viễn Sơn cũng bắt đầu nhiều lên.

Tôn Thắng ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa nhìn thân hình Trần Viễn Sơn, cắn răng một cái, buông tay, một mũi tên phá giáp vèo một tiếng, bay thẳng đến chỗ Trần Viễn Sơn.

Phập một tiếng, tam lăng phá giáp chùy kia chuẩn xác cắm vào ngực Trần Viễn Sơn, bị miếng hộ tâm trên áo giáp ngăn cản một lát nhưng cho dù tốc độ đã giảm, phá giáp chùy vẫn đâm tới. Trần Viễn Sơn chỉ cảm thấy trên ngực chợt lạnh, cúi đầu nhìn xuống còn thấy mũi tên đang rung rung trước ngực.

Hét to một tiếng, Trần Viễn Sơn ra sức chém chết mạch đao thủ trước mặt, một cước đạp bay thi thể tên trọng giáp bộ binh ấy. Y hướng về phía Tôn Thắng gầm lên: - Vì sao! Sau đó nhổ phá giáp chùy cắm trên ngực vứt xuống đất, một giáo chặt đứt hai chân một tên trọng giáp bộ binh khác, sau đó cầm giáo cắm thẳng xuống đất!

Vì sao!

Hai chữ kia giống như búa tạ nện vào ngực Tôn Thắng, nặng đến nỗi khiến cho gã gần như không thở được. Đúng vậy, vì sao? Đồng đội ngày xưa vì sao hôm nay vung đao kiếm với nhau? Đồng đội từng kề vai chiến đấu tắm máu giết địch lại biến thành kẻ thù, cánh tay từng dìu đỡ nhau nhau lại cầm hoành đao chém giết nhau. Máu có chảy nhiều hơn nữa, cũng không có một giọt nào là của kẻ thù bên ngoài, tất cả đều là máu của người mình.

Nhân mã đại doanh Kinh Kỳ càng giết càng ít, thân binh bên cạnh Trần Viễn Sơn xông lên chém loạn rồi dùng khiên che chắn cho chủ tướng, vừa đánh vừa lui. Đại doanh Kinh Kỳ lúc này tấn công thất bại, chí ít có ba trăm đồng đội chết dưới đao huynh đệ Cấm Vệ quân, mà cũng có không ít hơn năm trăm binh sĩ Cấm Vệ quân bị người của đại doanh Kinh Kỳ cướp lấy sinh mạng. Trần Viễn Sơn tấn công đã tạo thành đả kích mạnh với Cấm Vệ quân, trọng giáp bộ binh vốn không nhiều lắm gần như đều bị y giết hết. Cũng như thế, một trăm thân binh của Trần Viễn Sơn bây giờ chỉ còn mười mấy người còn sống, những người còn sống cũng đều mang thương tích.

Vết thương trên ngực cũng không quá nặng, nhưng ánh mắt lạnh lùng của Tôn Thắng nhìn về phía mình lại làm cho lòng Trần Viễn Sơn đau như đao cắt. Vì sao chiến hữu mấy tháng trước còn kề vai chiến đấu không rời nửa bước bây giờ lại trở thành kẻ thù không đội trời chung không chết không ngừng? Trần Viễn Sơn cảm thấy lòng mình như đang rỉ máu, Tôn Thắng làm bị thương y không phải bằng một mũi phá giáp chùy, mà bằng sự thật người bắn mũi tên đó trước đây từng là đồng đội.

Miệng thở phì phò, Trần Viễn Sơn thổ ra một ngụm máu, giãy ra khỏi cánh tay của những thân binh bên cạnh, nắm lấy giáo dài định giết tới. Thân binh ôm chặt thân thể y, khuyên y không nên vọng động. Chỉ có điều ai cũng hiểu được, lòng tướng quân đã nguội lạnh.

Trong mắt Tôn Thắng hiện lên sự bi ai, lòng gã đau như bị một thanh dao găm sắc bén cắt phá. Gã biết mình đứng về phe tạo phản bất kể là đạo nghĩa hay lương tâm đều không thể tha thứ, nhưng xuất phát từ sự báo ân, gã không có lựa chọn nào khác. Phụ thân của gã chết trận sa trường lại bị tiểu nhân nói thành thông đồng với địch tự sát, nếu không phải ân nhân đứng ra nói câu công đạo, chỉ sợ phụ thân cả đời không thoát được tội. Tước vị của phụ thân là do người ấy giúp đỡ lấy về, mà người tin lời gièm pha lại là phụ thân của đương kim Bệ hạ.

Nhưng Bệ hạ có lỗi gì?

Mỗi một lần tự hỏi như vậy, trong lòng Tôn Thắng cảm thấy cực kỳ dằn vặt.

Chỉ có điều bây giờ đã không còn đường lùi nữa, tất cả đã muộn.

Tiếng kèn từ cổng phía bắc hoàng cung truyền đến, Tôn Thắng biết Âu Dương Nhân Hòa ở đó cũng sắp nghênh đón một trận đại chiến. Chỉ có điều lúc này trong lòng gã đã không còn quan tâm xem cuộc phản loạn sẽ thành công hay thất bại, thậm chí chỉ có một ước muốn tuyệt vọng là được chết trận ngay lập tức. Mặc kệ ân nhân có thể tạo phản thành công rồi đăng cơ hay không, gã đã cố gắng hết sức giúp đỡ hắn ta rồi. Còn đối với sự tin cậy của Trung Vương Lưu Lăng, sự tin cậy của Bệ hạ, gã chỉ có thể dùng cái chết tạ tội.

Không như những kẻ khác, sau khi tạo phản đều muốn thành công lấy được vinh hoa phú quý, Tôn Thắng chỉ muốn tất cả chuyện này nhanh chóng chấm dứt, sau đó gã sẽ lặng lẽ rời khỏi thế giới này, bởi vì gã không còn mặt mũi nào sống để đối mặt với sự dằn vặt lương tâm. Có lẽ, gã cũng không có tư cách đi chung con đường xuống hoàng tuyền với Trung Vương và Bệ hạ.

Gã vốn có thể thừa dịp nhân mã đại doanh Kinh Kỳ triệt thoái lui về phía sau mà phát động phản kích, với số lượng nhân mã của đại doanh Kinh Kỳ bây giờ, chỉ cần gã thúc giục Cấm Vệ quân bám sát phía sau đánh tỉa, nhân mã đại doanh Kinh Kỳ tất sẽ bị loại bỏ từng tầng từng tầng một. Đây là chiến thuật mà Vương gia Lưu Lăng đã dạy cho gã, gã còn nhớ rõ tên gọi của chiến thuật này là Đảo Quyển Liêm Châu, chỉ có điều lúc này gã chọn cách quên lãng.

Tiếng kèn càng ngày càng vang lớn, bắc môn thế nào rồi? Giờ khắc này, trong lòng Tôn Thắng bỗng nhiên chờ mong Âu Dương Nhân Hòa bị Hắc Kỳ Lân quân đánh bại, người tạo phản nên nhận kết cục xứng đáng, còn Bệ hạ và Trung Vương vẫn kiên cường sống như cũ. Cười khổ, Tôn Thắng chỉ có thể cười khổ. Có lẽ từ trước tới giờ gã không đủ tư cách của một thần tử, bởi vì chính gã tham gia mưu phản. Gã cũng là kẻ mưu phản không đủ tư cách nhất, bởi vì gã lại mong cho Bệ hạ giành được chiến thắng cuối cùng.

Thất bại ư?

Tôn Thắng tự hỏi chính mình như vậy.

Sự đau khổ trong lòng, gã chỉ có thể tự mình thưởng thức.

Trận chiến ở cửa bắc so với cửa nam đơn giản hơn rất nhiều, bởi vì một người không nên xuất hiện lại xuất hiện ở cửa bắc.

Ba nghìn Hắc Kỳ Lân quân rầm rập bước đều trên đường phố, dần dần hiện ra trong tầm mắt binh lính Cấm Vệ quân, đội ngũ uy vũ kia, khí phách cường tráng kia, cộng thêm một hàng mã thương chỉnh tề dựng thẳng tắp, tất cả khiến cho bọn họ cảm thấy hô hấp cực kỳ khó nhọc, thậm chí có người còn không thở nổi.

Ba nghìn kỵ binh, vậy mà có thể ngay ngắn chỉnh tề như một!

Đi phía trước đội hình là hai con ngựa màu đen to lớn, loài ngựa này là sản vật Tây Vực, mang danh Ðại Uyển. Trên lưng ngựa ngồi hai người, một người mặc áo giáp màu đen, một người mặc áo giáp màu bạc. Hai vị tướng quân này trong mắt binh sĩ Cấm Vệ quân thật giống như Hắc Bạch Vô Thường chui lên từ Địa Ngục.

Không cần hỏi cũng biết người mặc áo giáp màu đen, đeo mặt nạ Dạ Xoa Vương chính là thống lĩnh Hắc Kỳ Lân quân, được người đời gọi Sát Nhân Vương, Thắng Đồ Dã Hồ. Ngân giáp kỵ sĩ bên cạnh tuy dáng người không khôi ngô bằng Thắng Đồ Dã Hồ, nhưng cũng tỏa ra một khí thế khiến cho người khác không dám coi thường.

Ở phía sau hai người, kỵ binh chia làm sáu đội, mỗi hai đội kỵ binh đều có một vị tướng quân đi phía trước, đúng là các Chỉ Huy Sứ của Hắc Kỳ Lân quân. Bên trái là Chỉ Huy Sứ đệ nhất quân, Trịnh Húc, trong tay cầm một thanh mã thương sắc bén. Ở giữa là Chỉ Huy Sứ đệ nhị quân, Độc Cô Nhuệ Chí, trong tay cầm một thanh trường mạch đao. Bên phải là Chỉ Huy Sứ đệ tam quân Hách Liên Thiết Mộc, dùng một cây lang nha bổng to lớn.

Sau khi ba nghìn Hắc Kỳ Lân quân chỉnh tề thong dong xếp hàng phía trước đội hình hai bên, Âu Dương Nhân Hòa lúc này mới nhớ đúng ra phải lệnh cho cung tiễn thủ bắn mấy phát mới phải. Nhưng không đợi ông ta hạ lệnh, ngân giáp kỵ sĩ đi cùng Thắng Đồ Dã Hồ bỗng nhiên thúc ngựa tiến lên phía trước vài bước, sau đó dần dần đẩy giáp che mặt lên.

Trong Cấm Vệ quân lập tức xuất hiện tiếng kinh hô.

- Đây không phải là Chiêu tướng quân sao?

- Ngươi thấy rõ chưa? Ta nhìn thế nào cũng thấy giống Chiêu Tiên tướng quân.

- Không phải nói Chiêu Tiên tướng quân bị Bệ hạ xử tử rồi sao?

- Đúng vậy! Chính là Chiêu Tiên tướng quân!

- Chẳng lẽ Tôn tướng quân lừa chúng ta?

Âm thanh bọn lính bàn luận từ nhỏ dần dần biến thành tiếng ồn ào lớn, Âu Dương Nhân Hòa lông mày nhíu chặt, trong lòng rất hoảng hốt. Tên Tôn Thắng kia! Vì sao không giết Chiêu Tiên! Để lừa gạt đám binh sĩ Cấm Vệ quân nên mới nói Chiêu Tiên bị Hoàng Đế Bệ Hạ xử tử, bởi vì y khuyên Bệ hạ động binh với Đại Liêu mà bị đánh chết! Dựa vào tin tức này mới kích động binh lính Cấm Vệ quân phẫn nộ, Âu Dương Nhân Hòa và những người bên ngoài mới có cơ hội thống lĩnh đội quân này. Mà bây giờ Chiêu Tiên lại xuất hiện trước mặt mọi người, ông ta còn dựa vào cái gì để khống chế quân đội?

Không phải Tôn Thắng nói đã giết Chiêu Tiên rồi sao? Vì sao không xuống tay?

Âu Dương Nhân Hòa chưa hề có kinh nghiệm trận mạc nên trong lòng càng ngày càng sợ, sợ đến mức chân tay luống cuống. Nếu ông ta là một người giỏi việc dùng binh thì sớm đã hạ lệnh cho cung tiễn thủ phóng tên rồi. Chỉ cần song phương giao thủ, mặc kệ binh lính Cấm Vệ quân có tâm tạo phản thật hay không cũng chỉ có thể kiên trì đánh tiếp.

Cho dù là bây giờ, nếu Âu Dương Nhân Hòa quyết đoán hạ lệnh cho thị vệ của mình bắn tên giết chết Chiêu Tiên sau đó chỉ cần xúi giục vài câu, binh sĩ Cấm Vệ quân sau khi phát hiện mình đã không có đường lui nữa thì không thể không chiến một trận. Đáng tiếc chính là ông ta không hề có những kinh nghiệm này.

Chiêu Tiên thúc ngựa tiếp tục đi tới, căn bản không quan tâm tới Âu Dương Nhân Hòa đang hoảng loạn trên lưng ngựa.

- Hài tử! Các ngươi có biết ta không!

Chiêu Tiên vung cánh tay hét lên.

- Biết!

- Người là Chiêu Tiên tướng quân của chúng ta!

Binh lính ban đầu nhỏ giọng trả lời, dần dần trở thành hô to.

- Người là tướng quân của chúng ta!

- Tướng quân của chúng ta!

Chiêu Tiên ngửa mặt lên trời thét dài, sau đó ánh mắt trở nên rét lạnh.

- Các ngươi có biết các ngươi đang làm gì không?

Y dùng roi ngựa chỉ quanh một vòng, ánh mắt quét ngang, sắc bén giống như một thanh đao vừa rời vỏ.

- Các ngươi đang mưu phản!

Chiêu Tiên gào to khiến cho binh sĩ Cấm Vệ quân căng cứng. Cánh tay nắm chặt binh khí của họ bắt đầu run rẩy, không người nào dám nhìn thẳng vào mắt Chiêu Tiên. Vốn đối với việc mưu phản trong lòng bọn họ rất sợ hãi, điều duy trì cho dũng khí này của họ là tin Chiêu Tiên bị giết, nhưng hiện giờ tướng quân rõ ràng đứng trước mặt, chút dũng khí cuối cùng của bọn họ rốt cục cũng biến mất. Bọn họ giống như đứa trẻ mắc lỗi, trước sự tra hỏi của phụ huynh không thể phản bác được gì.

- Chiêu Tiên! Ngươi sao còn chưa chết!

Âu Dương Nhân Hòa sau khi hỏi câu này mới chợt phát hiện chính mình quá ngu. Lời này vừa nói xong, chỉ cần binh lính suy nghĩ một chút là biết được họ đã bị người cài bẫy. Chỉ có điều ông ta dù sao cũng là một tên giảo hoạt đã lăn lộn trong quan trường nhiều năm, lập tức đổi giọng: - Không phải ngươi đã bị Bệ hạ xử tử sao?

Chiêu Tiên cười lạnh, không trả lời ông ta.

- Hài tử, các ngươi thật sự muốn mưu phản sao?

Chiêu Tiên hỏi.

Binh sĩ Cấm Vệ quân bắt đầu bối rối, không ai còn có thể bình tĩnh.

- Giết hắn, giết hắn!

Âu Dương Nhân Hòa khi còn làm quan trong triều đình rất ít phạm sai lầm, bất kể là đối phó đối thủ hay duy trì địa vị của mình, ông ta đều tính kế cực kỳ chu toàn. Nhưng hôm nay không biết vì sao, trong lòng ông ta loạn thành một đống. Những lời chiêu hàng Hắc Kỳ Lân quân một chữ cũng không nghĩ ra, trong đầu giống như biến thành bột nhão. Theo bản năng ông ta chỉ biết một điều đó là Chiêu Tiên phải chết, nếu không bảy ngàn Cấm Vệ quân tất nhiên sẽ quay giáo đâm ông ta!

Âu Dương Nhân Hòa vừa hô xong lập tức lại biết mình ngu rồi, bởi vì ông ta bỗng nhiên thấy ba ngàn kỵ binh trước mắt mình giơ cao mã thương, phía sau, bảy ngàn Cấm Vệ quân nghiến răng nghiến lợi hận không thể bằm thây ông ta thành vạn đoạn. Phía trước là núi hổ, phía sau là đàn sói đói, ông ta đã thấy trước cuộc đời mình sắp bi kịch rồi.

Đế Trụ

Tác giả: Trí Bạch

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)