Đồng đội ngày xưa
Đông Phương Luân Nhật sau khi biết rõ không thể lay chuyển được Trương Thiên Đấu hắn cười lạnh lùng, một ngón tay hung hãn chỉ vào Trương Thiên Đấu nói: - Trương lão anh hùng, luận công phu quả thật người rất lợi hại, ta Thánh chủ Bạch Liên giáo cùng các đệ tử ngồi đây quả thật không có ai là đối thủ của người. Nhưng người cũng đừng quá kiêu ngạo, tự sẽ có người đến đối phó với người!
- Mời Tả hộ pháp ra uy của Bạch Liên Thánh giáo ta!
Đông Phương Luân Nhật xoay người hô một tiếng, theo tiếng hô của hắn, người của Bạch Liên giáo vây quanh ở cửa điện Thừa Tiên tự tạo ra một lối đi, một người mặc áo bào đen trong tay ôm một thanh trường đao không vỏ, chậm rãi đi đến. Người này khuôn mặt âm lạnh, hàn quang trong con ngươi và âm hàn trên cạnh sắc mũi đao giống như nhau.
- Trường đao không vỏ, là ngươi? Chả trách ta không tìm thấy ngươi, hóa ra là trốn trong hang ổ của Bạch Liên giáo.
Trương Thiên Đấu cười ngạo nghễ nói.
Bành Trảm hừ một tiếng, cũng không để ý Trương Thiên Đấu châm chọc, theo đường nhỏ đi thẳng về phía trước, mục tiêu hiển nhiên là cửa chính điện Thừa Tiên kia. Hai thị vệ giận dữ mắng mỏ một tiếng, vung đao đánh tiếp. Ánh mắt người nào tốt có thể nhìn thấy bả vai Bành Trảm hơi giật, nhưng đa số người ngay cả Bành Trảm cũng đều không nhìn thấy.
Đao vung lên sáng loáng, chỉ một thanh đao, rực rỡ như sấm sét trời đêm.
Hai tên thị vệ thân mình bổ nhào về phía trước, trên trán và cổ họng đồng thời bung ra một đóa hoa hồng màu đỏ sẫm. Lúc máu kia trào ra, ở trong bóng đêm như thế rất đẹp. Hai thị vệ kinh hô nhưng lời phát ra không thành tiếng, thân mình mềm nhũn té sấp về phía trước. Lúc thi thể còn chưa đổ xuống, hai đầu bắn ra máu tung tóe, đầu lìa khỏi cổ.
Ánh mắt Trương Thiên Đấu lập tức nheo thành một đường nhỏ, sắc mặt dần trở nên nghiêm trọng. Nhanh, nhanh không kể xiết. Trương Thiên Đấu nhìn ra được, đao pháp của Bành Trảm không hoa mỹ, không đẹp, chỉ một chiêu đao pháp, tất cả chỉ một chữ nhanh. Tuy chỉ một chữ nhanh thôi nhưng cũng rất khó phá được, trừ khi nhanh hơn gã.
Nếu như là hai mươi năm trước, thậm chí mười lăm năm, mười năm trước, Trương Thiên Đấu đều tuyệt đối có thể đối phó với Bành Trảm. Năm tháng chẳng bỏ qua cho ai, dù sao ông ta cũng đã là một lão nhân sáu mươi tuổi rồi. Thân thể ông ta sớm đã không cường tráng bằng những người trẻ tuổi, không linh hoạt bằng người trẻ tuổi, hơn nữa ông ta đã huyết chiến hơn nửa canh giờ, sớm đã rất mệt.
- Lôi sơn chùy?
Bành Trảm đi đến trước chỗ Trương Thiên Đấu đứng ba thước, ôm đao lạnh lùng hỏi một câu.
Trương Thiên Đấu hít sâu một hơi đi lên phía trước hai bước: - Lão phu là Lôi Sơn Chùy Trương Thiên Đấu, hãy nói tên của ngươi!
Bành Trảm nhìn kỹ Trương Thiên Đấu một chút sau đó thở dài nói: - Thời điểm ta còn chưa xuất đạo đã thường xuyên nghe được danh hào của ông, ông và gia phụ cùng thế hệ, theo đạo lý ta đối với ông phải gọi một tiếng thế bá. Chỉ có điều chưa từng nghĩ đến chính là, lại có một ngày chúng ta sẽ thờ hai chủ là địch thủ của nhau. Ôi… đáng tiếc.
Trương Thiên Đấu cười ha hả nói: - Đáng tiếc cái gì! Ngươi thế nhưng lại là con trai Bành gia? Không trách được là một tay hảo đao, bày đặt thổn thức cái gì, chẳng lẽ là sợ danh tiếng của lão phu?
Bành Trảm lắc đầu nói: - Không phải, ta đáng tiếc chính là ông một đời anh danh, không ngờ cuối cùng lại chết trên tay của ta, ông trời đối đãi thật đúng là không tệ đâu. Ha ha ha ha!
Bành Trảm mặt biến sắc rất nhanh, gã u ám nhìn Trương Thiên Đấu nói: - Ngay cả ông một đời vô địch, dù sao tuổi đã già đáng tiếc thể lực không thể chống đỡ nổi, chém giết cũng đã lâu như vậy, ông lấy cái gì chống đỡ lại đao của ta?
Trương Thiên Đấu sửng sốt, tinh thần có chút hoảng hốt. Chỉ trong nháy mắt như vậy, Bành Trảm đột nhiên phát lực, một đao chém xéo nhằm thẳng hướng cổ họng Trương Thiên Đấu bổ tới. Một đao kia cực kỳ bất ngờ, căn bản là một chút dấu hiệu báo trước cũng đều không có. Gã trước tiên dùng lời nói mê hoặc Trương Thiên Đấu, sau đó bất thình lình ra chiêu, âm tàn độc ác.
- Thật hèn hạ!
Trương Thiên Đấu mắng một tiếng lập tức lắc thân mình lui về, dao kia ở trước ngực tạo thành một vết rách thật dài, máu dũng mãnh chảy ra khỏi lớp vải bố. Trương Thiên Đấu nghiêng lệch thân mình, một đường lui thẳng về phía sau bốn năm bước mới có thể khó khăn lắm đứng vững được. Bành Trảm không để cho ông ấy có cơ hội sống yên, đao thứ hai giống như giòi dính trong xương ngoi lên.
Trương Thiên Đấu vặn người đánh tới một quyền, mũi đao kia đã ngay lập tức hướng tới trước người, đao kia linh hoạt vừa chuyển, nhằm hướng trên cánh tay Trương Thiên Đấu mà chém xéo tới. Bản lĩnh của Trương Thiên Đấu tất cả đều tập trung trên cánh tay, nếu bị Bành Trảm một đao chặt đứt bàn tay, làm sao còn có thể đấu lại được Bành Trảm?
Trương Thiên Đấu thu tay lại, co người mà lên, lấy bả vai đánh tới ngực Bành Trảm. Trong tay ông không có binh khí, nếu như bị Bành Trảm bức cách người mà nói càng không có phần thắng. Lần này kẻ địch mạnh hơn nếu như đánh mà nói, tất nhiên sẽ bị Bành Trảm chém đứt rời mấy cái xương sườn. Hai người đều là cao thủ giết người không nương tay, nhất là Bành Trảm lại âm tàn giả dối. Đao chuyển hướng, đón ngay đầu bả vai Trương Thiên Đấu cắt tới.
Trương Thiên Đấu nghiêng người khiến mũi đao đi quá, vung tay hướng mặt Bành Trảm đánh tới. Bành Tảm ngửa người né qua, trong cổ tay áo trượt ra một gói vôi, hướng thẳng mặt mà đánh qua. Hai người khoảng cách quá gần, Trương Thiên Đấu tránh không được, gói vôi kia đánh thẳng trên mặt ông, vôi khiến mắt ông mờ mịt không nhìn rõ đồ vật này kia.
Trương Thiên Đấu như hổ gầm lên một tiếng, vung nắm tay đánh lung tung tứ phía, máu ở miệng vết thương trước ngực ông còn đang chảy, tóc rối tung, giống như điên. Bành Trảm cũng không đứng gần ở phía trước Trương Thiên Bá, chỉ lạnh lùng vác đao nhìn Trương Thiên Đấu vung quyền đánh lung tung. Nhìn gã thật đê tiện, đám thị vệ bên cạnh tức giận lập tức có người xông lên vung đao bổ về phía Bành Trảm, lại bị Bành Trảm một đao tước mất đầu.
Đừng nói là thị vệ đại nội này, ngay cả giáo chúng Bạch Liên giáo cũng đều cảm thấy Bành Trảm và Trương Thiên Đấu giao đấu thật sự là không quang minh lỗi lạc, dùng quỷ kế như vậy ức hiếp một người già, nói như thế nào cũng đều bị khinh thường. Chỉ có điều lúc này đang đứng ở góc độ đối lập địch và ta, ai cũng không muốn đứng ra lên án gã mà thôi. Mắt thấy bọn thị vệ xông lên cùng Bành Trảm liều mạng, giáo chúng Bạch Liên giáo lại không ai đi lên hỗ trợ.
Bành Trảm cười lạnh hai tiếng, vung đao bổ chết một thị vệ, thừa dịp Trương Thiên Đấu khí lực đã hao hết gã một đao hướng thẳng sau lưng bổ đến! Có thị vệ quát lên Trương đại nhân cẩn thận, phi thân nhào đầu về phía trước cứu giúp, chỉ có điều đao của Bành Trảm nhanh như thiểm điện, chớp mắt đã bổ tới sau gáy Trương Thiên Đấu.
Lúc này tầm mắt mọi người đều tập trung vào thanh đao của Bành Trảm kia, từ trong ánh mắt mọi người, thanh đao kia cũng tựa hồ như chậm lại, một đường rõ ràng vô cùng quỷ kế thẳng đến phần gáy Trương Thiên Đấu. Đã có người không kìm nổi sợ hãi kinh hô lên, mà Trương Thiên Đấu dường như cảm nhận được nguy hiểm, ra sức nghĩ hành động để tránh né.
Ông chảy quá nhiều máu, mắt không nhìn thấy đường, còn tưởng rằng đao là từ phía trước bổ tới không ngờ thân mình chợt lóe lui về sau, cứ như vậy đao kia càng nhanh hơn.
Phốc!
Ánh đao rơi, huyết quang hiện, đầu lão anh hùng rơi xuống đất.
Không ai trầm trồ khen ngợi, mọi người cũng không vỗ tay, tất cả mọi người đều không tự chủ được mà ngưng lại. Bọn thị vệ chạy trốn chợt dừng lại, há to miệng lại hô không thành tiếng. Giáo chúng Bạch Liên giáo cũng trơ mắt nhìn Trương Thiên Đấu chết, chỉ là trong lòng không ai cảm thấy vui vẻ. Không sai, Trương Thiên Đấu đã giết mười mấy huynh đệ của bọn họ, bọn họ có cơ hội cũng sẽ không chút do dự chọn chính tay đâm chết kẻ thù. Nhưng là bọn họ muốn quang minh chính đại giao đấu, mà không phải đánh lén lút âm hiểm như vậy.
Một đao chém đứt đầu Trương Thiên Đấu, cũng chém vào trong lòng mọi người.
Ở bên trong yên tĩnh, tất cả mọi người đều mất đi tư tưởng.
Trong nội cung khí thế chém giết hừng hực, cửa nam cấm cung nơi này cũng máu quang ngút trời. Trần Viễn Sơn mang theo nhân mã Kinh kỳ đại doanh một lần nữa tấn công không có tác dụng, lại bị Tôn Thắng mang binh ngăn lại. Nhìn thấy trong nội cung lửa đã cháy, Trần Viễn Sơn trong lòng nóng như lửa đốt. Hắn hét lớn một tiếng, từ trên cầu yên ngựa tháo ra một thanh giáo dài rống lớn một tiếng qua đó giết, tự mình vọt lên.
Thân binh của Trần Viễn Sơn lập tức vọt mạnh tới bên người hắn, Trần Viễn Sơn làm mũi tên đầu, trên dưới một trăm danh thân binh triển khai đội ngũ như hình nón trụ hướng tới nơi Cấm quân dàn trận ngăn cản trên đường mà giết tới. Tôn Thắng ngồi trên lưng ngựa lạnh lùng vung tay lên, hơn mười mũi Lang Nha tiễn rống giận nhằm hướng Trần Viễn Sơn bắn qua.
Thân binh bên cạnh Trần Viễn Sơn nâng lá chắn che ở trước người chủ tướng. Trên người mình lại liên tiếp trúng ba bốn mũi tiễn. Hắn ngã xuống, huynh đệ phía sau lại lập tức giơ tấm chắn lên thay vị trí của hắn. Khoảng cách hai bên chỉ trên dưới trăm bước, theo tốc độ kỵ binh trong nháy mắt là có thể vọt tới. Tiễn thủ tốt nhất có thể trong vòng trăm bước bắn liên tiếp ba phát tiễn, phát thứ tư lại không có thời gian bắn ra.
Trần Viễn Sơn dẫn trên dưới một trăm danh thân binh đã bị mưa tên bắn chết ba mươi mấy người, còn có sáu bảy mươi người ở phía sau hắn. Khoảng cách hai bên nhanh chóng được kéo gần lại, phía sau giống như nhánh sông hung hăng đánh vào trên đê đập.
Trần Viễn Sơn một giáo đâm chết một gã cấm quân, lại đảo giáo trở lại, mũi giáo dài ba xích dễ dàng cắt đứt yết hầu một gã cấm quân, suối máu tuôn trào giống như phun ra bắn tung tóe vào mặt Trần Viễn Sơn. Một cước đem gã cấm quân còn chưa chết hẳn đá văng ra, Trẫn Viễn Sơn lại vung giáo cắt như cắt đậu hũ trước ngực một gã cấm quân, mũi giáo sắc bén dễ dàng phá vỡ hai tầng áo giáp, bụng của cấm quân kia bị xé ra, nội tạng lập tức rớt xuống phần phật.
Một gã cấm quân giơ hoành đao chặt xuống, bị thân binh của Trần Viễn Sơn ra sức cản về. Thân binh kia còn chưa kịp trở lại, một hoành đao khác đã vòng sang bên phải bổ xuống, lập tức bả vai đưa lên bị gọt sạch. Thân binh phía sau nhanh chóng chen lên dùng tấm chắn bảo vệ trái phải Trần Viễn Sơn, căn bản cũng không bận tâm đến sống chết của mình.
Trần Viễn Sơn dẫn theo thân binh, thật giống như một cái đinh hung hăng đục vào bên trong đầu gỗ, vụn gỗ bay toán loạn chính là những tàn thể rách nát của cấm quân, hoa máu bay nhảy, tính mạng con người so với thời gian trôi còn nhanh hơn. Binh lính Kinh kỳ đại doanh phía sau thấy chủ tướng mang theo thân binh đã giết vào đến trận địa của địch, dưới sự dẫn dắt của Thiên tướng hô lên một tiếng lao đến ngay sát phía sau. Hai bên ở một chỗ hỗn chiến, cung tiễn thủ đã mất tác dụng đều lui lại phía sau.
Cấm quân được trang bị thật tốt so với binh lính Kinh kỳ đại doanh, mỗi người đều mặc áo bì giáp thật dày, các tướng lĩnh trên người đều mặc áo giáp. Mà binh lính Kinh kỳ đại doanh bên này cơ bản đều mặc giáp mềm, bì giáp trên người Ngũ trưởng Kinh kỳ đại doanh còn không dày bằng bì giáp của binh lính cấm quân. Chỉ có điều đám cấm quân tạo phản tuy rằng đã trải qua thử thách trên chiến trường Ngọc châu, nhưng bàn về kỹ xảo giết người thì không sắc bén bằng nhân mã Kinh kỳ đại doanh.
Trần Viễn Sơn mang theo thân binh giống như cái dùi đâm vào, phía sau binh mã Kinh kỳ đại doanh chém giết toán loạn, kỳ thật đều là sáu người một tiểu đội để đánh linh hoạt. Mỗi một Ngũ trưởng mang theo năm binh lính tạo thành từng trận địa hoa mai, bộ sóc, trường mâu, hoành đao các loại binh khí xen lẫn nhau xuất kích yểm hộ lẫn nhau, vận dụng dàn trận tiểu mai hoa trận giết người so với từng cá nhân vũ dũng xông loạn nhanh hơn nhiều.
Chỉ có điều binh mã Kinh kỳ đại doanh ít hơn, hơn nữa sau mấy lần công kích đã tổn thất rất lớn, hiện tại hai bên tỷ lệ chênh lệch nhân mã không khác biệt nhiều hai ngàn so với ba ngàn năm trăm, bên ít người còn đang liều mạng tấn công.
Tôn Thắng nhìn Trần Viễn Sơn tự mình lãnh binh giết tới giống như hổ thở dài, trong lòng hiện lên một tia không đành lòng. Chỉ là tia không đành lòng này chỉ lóe qua, hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, từ trong tay thân binh lấy một cây cung cứng, nhằm nón giáp trên đầu Trần Viễn Sơn mà bắn.
Đế Trụ
Tác giả: Trí Bạch