Đế Trụ

Chương 188:

Chương Trước Chương Tiếp

Ảo ảnh trong mơ

- Phía trước có phải là lão anh hùng Lôi Sơn Chùy Trương Thiên Đấu?

Đông Phương Luân Nhật đẩy ra đệ tử thân tín đứng chắn trước mặt mình, đứng ra cao giọng hô.

Hộ ở trước điện Thừa Tiên Trương Thiên Đấu theo âm thanh nhìn qua, ông ta biết người đang nói đã từng là đệ nhất hào phú Thái Nguyên Phủ Đông Phương Luân Nhật, chỉ có điều không thể tưởng tượng được người này lại có hoành đồ đại chí, lấy việc giả chết lừa quan phủ ngầm mưu đồ gây rối. Người này trước đây ở Thái Nguyên phủ nổi danh lương thiện, Trương Thiên Đấu từng tiếp xúc với hắn vài lần.

- Chính là ông nội nhà ngươi, thằng cháu Đông Phương, thật không nghĩ đến ngươi còn nhận ra được ta.

Trương Thiên Đấu vung áo choàng dính máu ở trên, cổ tay chuyển một cái, đã đem hoành đao trên tay vứt xuống mặt đất, ông ta nhảy lên trước hai bước, ánh mắt như muốn bức người nhìn thẳng Đông Phương Luân Nhật, tuy rằng lớn tuổi, nhưng công phu người này vẫn ít có ai là đối thủ. Một thân trường bào màu đen, một thanh hoành đao nhuộm máu, mặc dù người đã già, nhưng vẫn dũng mãnh như hổ trên núi.

Đông Phương Luân Nhật bị mắng một câu cũng không tức giận, chắp tay ôm quyền nói: - Lão anh hùng, mới vừa từ biệt hai năm mà thôi, làm sao ta có thể đã không nhận ra người.

Trương Thiên Đấu xì một tiếng khinh miệt nói: - Ngươi nhận ra ta để làm gì, khi ngươi lại quên cha mẹ mình! Làm chuyện không tốt cố tình giả chết sau đó mưu phản, thật không biết ngươi có cái thể diện gì để đi đối mặt với linh hồn cha mẹ ngươi trên trời!

Sắc mặt Đông Phương Luân Nhật lúc đỏ lúc trắng, tay ôm quyền còn chưa thu hồi lại, bộ dạng có vẻ cực kỳ xấu hổ. Hắn không nói gì, nhưng mấy tên thủ hạ lâu la lại chịu không nổi Thánh chủ bị nhục mạ, một gã Đường chủ tên Lưu Tam đứng ra cầm đao chỉ vào Trương Thiên Đấu quát mắng: - Lão thất phu! Ngươi lại dám nhục mạ Thánh chủ, tin hay không bây giờ lão tử sẽ phanh thây ngươi?

Râu bạc trên cằm Trương Thiên Đấu đều bị nhuộm màu đỏ, trên mặt vẫn còn từng giọt máu không ngừng rớt từng giọt xuống. Nghe thấy có người quở mắng mình, Trương Thiên Đấu khẽ mỉm cười xoay người nhìn người kia nói: - Được, lão phu liền ở ngay chỗ này chờ ngươi đến phanh thây ta, đến đây đi.

Đường chủ Lưu Tam kia vốn nghĩ muốn bày tỏ chút lòng trung thành, giờ phút này lại trở thành chim đầu đàn, tiến cũng không được, mà thối lui cũng không xong. Muốn xông lên, nhưng vừa nghĩ tới bộ dạng giết người không chớp mắt của Trương Thiên Đấu lúc trước, còn có bộ dạng như Thiên lôi đánh sét kia, ga liền mềm chân. Muốn lui về, lại sợ các huynh đệ của mình chê cười, bị Thánh chủ miệt thị, như vậy chẳng phải là mất nhiều hơn được sao?

Lưu Tam suy nghĩ một chút cây đao trong tay cho mình thêm khích lệ, hít một hơi thật sâu, gã mở miệng mắng một câu lão thất phu, cố lấy dũng khí để xông lên. Trương Thiên Đấu cười thật to một tiếng ha hả, bước tiếp về phía trước ba bước, nhìn tên Lưu Tam kia gào to:

- Lớn mật!

Một tiếng gào to này giống như hổ gầm, trực tiếp khiến Lưu Tam một trận lảo đảo thân mình. Lưu Tam bị dọa đến mức mặt không còn chút máu, sau đó liền thối lui, cũng không biết là vấp vào cái gì mà không giữ được thân mình, liền ngã ngồi trên mặt đất. Thanh đao trong tay cũng rớt ra, chật vật đứng lên muốn quay ngược lại. Lưu Tam đứng lên muốn nói vài lời cay độc để lấy lại danh dự, nhưng chợt phát hiện các huynh đệ đang nhìn mình bằng ánh mắt tràn đầy kinh bỉ. Ngượng ngùng còn muốn đi lên nhặt thanh đao, lại bị Đông Phương Luân Nhật lớn tiếng quát mắng quay trở lại.

- Trước mặt Trương lão anh hùng, không đến lượt ngươi lỗ mãng?!

Lưu Tam biết mình hôm nay là kẻ ngã quỵ, trận này bất kể là như thế nào cũng không tìm được đường trở lại. Đừng nói mười người như mình chung vào một chỗ cũng không phải đối thủ của Trương Thiên Đấu, cho dù là một trăm mình chung vào có lẽ cũng không đủ dũng khí để đối mặt với đối phương.

- Lão anh hùng, bây giờ người đã gần sáu mươi tuổi rồi, vì sao còn một mực khăng khăng như vậy? Hán thất Lưu gia vận số đã hết, giang sơn Hán quốc này đã không còn trong sự khống chế của Hoàng tộc Lưu thị, lão anh hùng có con mắt tinh tường, chẳng nhẽ còn không thấy rõ tình hình sao?

Đông Phương Luân Nhật đứng thẳng người lên ngạo nghễ nói: - Rất nhiều đệ tử dưới trướng Bạch Liên giáo ta, từ Trường Giang phồn hoa phía nam đến trời đất thảo nguyên mờ mịt phía bắc đều có đệ tử Bạch Liên giáo, bây giờ ta thuận theo thiên mệnh đăng cao nhất hô theo ý nguyện của mọi người, tại sao lão anh hùng lại hành động theo cảm tính, cố chấp không hiểu?

Trương Thiên Đấu lắc đầu nói: - Chớ có khoa môi múa mép với lão phu, lão phu sống đến từng này tuổi rồi còn cái dạng tiểu nhân gian nịnh nào ta chưa gặp qua? Có dạng hoa ngôn xảo ngữ nào chưa từng nghe qua? Nếu thật sự ngươi có bản lĩnh liền đến đấu với ta mấy chiêu, nếu như ngươi có thể thắng lão phu, lão phu tự nhiên không nói hai lời, muốn đánh muốn giết tùy ngươi làm gì cũng được.

Đông Phương Luân Nhật thở dài: - Ta niệm tình lão anh hùng một đời vang danh, không đành lòng ra tay đối phó, người sao lại ngoan cố như thế?

Trương Thiên Đấu giơ tay chỉ ra bên ngoài thành cung quát hỏi: - Ngươi còn làm hại ít người sao?! Thái Nguyên Phủ hiện tại người bị ngươi giết chết đã hơn một ngàn, liền nói đệ tử Bạch Liên giáo của ngươi cũng chết và bị thương không ít hơn ngàn người, đây chính là lời ngươi nói thuận theo thiên mệnh?

Đông Phương Luân Nhật nói: - Trước khi thành đại sự không cần câu nệ tiểu tiết, phàm là thay đổi triều cương tất nhiên phải có hy sinh đổ máu. Tuy rằng dân chúng chết rồi, nhưng là vì bọn họ theo đuổi cuộc sống tốt đẹp mà chết, chết có ý nghĩa. Đệ tử trong giáo của ta chết, là vì tự tay khai sáng một phần thiên hạ mà chết, cái chết lẫy lừng! Dùng cái chết của bọn họ để đổi lấy một thiên hạ thái bình, chết có gì là ngại? Cho dù là ta chết đi nếu như có thể lật đổ được sự thống trị của Hoàng tộc Lưu thị, cũng không đáng tiếc!

Lời hắn nói hợp tình hợp lý, vốn tướng mạo hắn đoan chính, lúc nói chuyện lại là chính khí nghiêm nghị cũng thật sự lừa gạt được không ít đệ tử Bạch Liên giáo. Nghe thấy Thánh chủ hùng tráng mạnh mẽ như vậy, các đệ tử phía dưới bùng phát một trận như núi nở sóng thần.

- Lật đổ nhà Hán!

- Xây dựng thiên hạ thái bình!

- Giết cẩu Hoàng đế!

Từng tiếng hô to, một đám đệ tử Bạch Liên giáo đỏ mặt tía tai.

- Bệ hạ từng có lỗi gì với các ngươi?

Trong tiếng hò hét, tiếng Trương Thiên Đấu bình tĩnh thật giống như một chiếc thuyền lá nhỏ, sóng tuy lớn nhưng lại không ngăn cản được.

- Từ khi Bệ hạ đăng cơ đến nay, chỉnh đốn và cải cách triều cục, nghiêm trị tham quan ô lại, miễn giảm thuế phải thu, chống đỡ kẻ địch bên ngoài, có làm sai điều gì? Mở kho phát lương thực cho nạn dân trong lúc nước sôi nửa bỏng, lập đàn cầu mưa, quỳ lạy một ngày một đêm, Bệ hạ có điều gì có lỗi với các ngươi?

Thanh âm của Trương Thiên Đấu thật giống như một thanh đao thoát ra khỏi vỏ sắc bén, đau nhói vào tai mọi người. Nhất thời tiếng hò hét của đám đệ tử Bạch Liên giáo nhỏ dần lại, rất nhiều người ngơ ngác nhìn nhau, từ trong ánh mắt bọn họ thấy được sự mê man. Đúng vậy a, Đương kim Bệ hạ cũng không có làm gì sai? Tuy rằng đám dân chúng cùng khổ không có cơm ăn, nhưng khi đó là do sai sót tích lũy từ vị vua trước, cùng Đương kim Bệ hạ không có quan hệ gì. Ngược lại, hơn một năm gần đây Bệ hạ làm chuyện gì cũng khiến dân chúng vui mừng khôn xiết.

Khi Tiên đế tại vị nuôi một vài tên đại tham quan, tiểu tham quan thì không đếm xuể, hiện giờ chết trong tay Hiếu Đế không dưới hai mươi người. Hai năm thiên tai đại hạn, lại càng không có chút quan hệ nào tới Hiếu Đế. Huống chi Hiếu Đế còn mở kho quan, tình nguyện không nộp tuế cống cho Đại Liêu cũng muốn dân chúng có cơm ăn, đây là sai lầm rồi sao?

Thấy thuộc hạ bị Trương Thiên Đấu hỏi khiến sĩ khí đang nóng giảm xuống, Đông Phương Luân Nhật cười lạnh nói: - Ta muốn xây dựng một đất nước, mọi người đều bình đẳng, mọi người được trồng trọt, mọi người có áo mặc, không cần lại chịu sự ức hiếp của quan lại, cũng không cần sống trong những ngày đói khổ lạnh lẽo! Chỉ cần xây dựng đất nước như vậy, dân chúng thiên hạ đều là người một nhà!

Hắn nói hăng hái, trên mặt hiện ra một chút đỏ hồng.

- Không có tham quan, không thu thuế má, để cho mọi người được ăn cơm no, mọi người được mặc áo ấm!

Hắn còn chưa nói xong đã bị tiếng cười lạnh của Trương Thiên Đấu làm cho dừng lại: - Không có quan? Không thu thuế?

Trương Thiên Đấu cười lạnh hỏi: - Không xây dựng bộ máy quan lại, ngươi làm thế nào để quản lý đất nước? Đại Hán hàng triệu người dân một mình ngươi quản ra sao? Ngươi cho rằng triều đình giống như Bạch Liên giáo nho nhỏ của ngươi chơi trò tập làm người lớn càn quấy sao? Không thu thuế má, ngươi lấy cái gì xây dựng quân đội? Không có quân đội, ngươi lấy cái gì để chống lại kẻ thù bên ngoài? Không thể chống lại kẻ thù bên ngoài, dân chúng chắc chắn lại gặp chiến loạn, gót sắt bên ngoài giẫm đạp lên trên nhà vườn, đốt cháy nhà cửa, giết chết đàn ông, người già trẻ nhỏ, làm nhục vợ con chị em gái của các ngươi, ngươi dựa vào cái gì khiến cho bọn họ an cư lạc nghiệp không lo cơm áo? Nếu như dựa vào khéo mồm khéo miệng nói năng vu khống lung tung, Trương Thiên Đấu ta so với ngươi còn mạnh hơn vài phần, tối thiểu ta có một thân bản lĩnh có thể bảo vệ vợ con mình, ngươi có thể bảo vệ ai?!

Đông Phương Luân Nhật làm sao có thể nghĩ tới nhiều vấn đề như vậy, trong lúc nhất thời nghẹn lời không thể trả lời câu hỏi của Trương Thiên Đấu. Càng không nghĩ ra được từ ngữ bác bỏ lời của Trương Thiên Đấu càng khiến hắn nghẹn hỏa, càng bốc hỏa lại càng không nghĩ ra lời để nói. Đồng thời, khi hắn lửa giận bùng phát, bên trong nội tâm phần kế hoạch kiến quốc lập nghiệp, mưu lược vĩ đại lại bị Trương Thiên Đấu hung hăng giội cho một chậu nước lạnh. Hắn mơ hồ suy tư rằng mình quả thật nghĩ rất đơn giản, quốc kế dân sinh quả thực trước đó mình không nghĩ dễ dàng giải quyết như vậy.

Nhưng lúc này đã không phải là lúc hắn hối hận, tên đã lắp vào cung, mục tiêu đã gần trong gang tấc, làm sao có thể không bắn đi?

Đông Phương Luân Nhật đánh gãy lời của Trương Thiên Đấu hô lớn: - Ta muốn xây dựng một đất nước thuộc về bách tính của mình, đương nhiên có dân chúng khắp thiên hạ cùng nhau làm chủ, làm sao cần ngươi ở đó lải nhải! Các đệ tử, giết qua đó! Lật đổ nhà Hán, tru sát cẩu Hoàng đế!

Mọi người trong Bạch Liên giáo mặc dù trong lòng đang mơ hồ cảm thấy những lời Trương Thiên Đấu kia nói có lý, nhưng mình đã thật sự có ý định tạo phản, sớm đã giương cung không còn đường quay đầu lại, ngoại trừ việc giết xuống, bọn họ không còn đường nào nữa.

Bọn họ có lẽ đã từng nghi hoặc, thật sự có thể xây dựng kiểu quốc gia mỗi người đều bình đẳng kia sao? Sau khi suy tư bọn họ cố chấp cho rằng, mặc dù một hồi ảo tưởng này chỉ là trong mơ, nhưng cũng đáng để chính mình hy sinh đi?

Đế Trụ

Tác giả: Trí Bạch

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)