Đế Trụ

Chương 187:

Chương Trước Chương Tiếp

Giết vào hoàng cung

Dân chúng tạo phản bị nhân mã Kinh kỳ đại doanh khống chế, binh lính Kinh kỳ đại doanh đốt đuốc bắt người trên khắp phố lớn ngõ nhỏ. Nha dịch của Bát môn tuần sát ti và Thái Nguyên phủ dốc toàn bộ lực lượng, hễ gặp người dân nào trên cánh tay buộc một miếng vải trắng là bắt luôn. Gần như quan binh và dân chúng cùng hành động, một đầu tạo phản, một đầu ngay lập tức xuất binh trấn áp, phối hợp như là áo tiên không nhìn thấy vết chỉ khâu (kín mít không một kẽ hở).

Chỉ có điều trấn áp dân chúng bên này cũng giống như xuôi gió xuôi nước, dù sao thì dân chúng cũng không có tấc sắt cầm cây gậy cái chổi trong tay sao có thể là đối thủ của binh lính tinh nhuệ của Kinh kỳ đại doanh, dân chúng chỉ biết đánh kiểu thuận theo chiều gió, lúc mà chiếm được ưu thế thì tất cả đều hăng hái, một khi thấy đổ máu lại bị dọa sợ, cả đám chạy nhanh hơn thỏ.

Vấn đề khó khăn là hơn bốn nghìn binh mã Cấm quân tạo phản đang giữ đường vào cung, nhân mã Kinh kỳ đại doanh liên tục công kích vô số lần nhưng đều bị Cấm quân dùng thân xác máu thịt liều mạng ngăn chặn. Biết được rằng một khi bị đánh bại liền chắc chắn chết không gì nghi ngờ nên nhân mã Cấm quân quyết tâm thà chết không lùi một bước, nhân mã Kinh kỳ đại doanh một bên trấn áp dân chúng một bên công kích Cấm quân rõ ràng là lấy trứng trọi đá.

Cung tiễn mà Cấm quân trang bị chính là Lang nha tiễn, sắc bén hơn xa so với tên lông vũ bình thường của Kinh kỳ đại doanh. Ngoại chiến Cấm quân không đánh được nhưng nội chiến thì lại dũng mãnh không sợ chết, một mũi Lang nha tiễn đáng giá gấp năm lần mũi tên thường lại giống như hắt bát nước đi bị bọn họ dùng để bắn chính đồng chí của mình. Nhân mã Kinh kỳ đại doanh chiến đấu trên con đường nhỏ, thi thể phủ kín trên đường.

Thống lĩnh Kinh kỳ đại doanh Trần Viễn Sơn nhanh chóng bị chọc tức giống như muốn hộc máu, đáng tiếc đường hẹp nhất định không thể xung phong đi vào, mà mấy chục người rồi lại mấy chục người phái xông lên chịu chết là điều không thể nghi ngờ. Huống chi lần này suất lĩnh Cấm quân tạo phản lại là Phó chỉ huy sứ Tôn Thắng! Sau khi theo Trung vương Lưu Lăng từ Ngọc Châu trở về, Tôn Thắng dường như thay da đổi thịt hoàn toàn. Chẳng những thân thể càng thêm dũng mãnh khó đỡ, mà về binh pháp cũng theo Lưu Lăng học được không ít.

Cho nên khi đối mặt với sự tấn công của Kinh kỳ đại doanh, Tôn Thắng luôn có thể tìm thấy nhược điểm của nhân mã Kinh kỳ đại doanh, sau đó có biện pháp phản kích. Hai bên ở trên đường lớn điên cuồng triển khai thế đánh giằng co, nhân mã hai bên không khác biệt lắm, nhất thời người này cũng không thể làm gì được người kia. Nhưng Tôn Thắng cũng không lo chậm trễ thời gian, hắn chỉ cần kéo dài thời gian giữ chân nhân mã Kinh kỳ đại doanh, giáo chúng Bạch Liên giáo sẽ có nhiều thời gian hơn để đánh vào cung ám sát Hiếu Đế.

Mà Trần Viễn Sơn lại không biết chi tiết về Cấm quân, phần lớn binh mã dưới trướng mình đều phái đi trấn áp dân chúng rồi, chỉ có thể sử dụng không đến bốn ngàn người. Thực lực so với Cấm quân tạo phản hơi thiếu chút ít nhưng lại không thể không lần lượt chủ động tấn công, hiện giờ số người tổn thất đã hơn nhiều so với Cấm quân. Lại nói còn có sáu bảy ngàn Cấm quân không biết giữ thái độ gì, liền trú trong đại doanh Cấm quân không nhúc nhích, nghe nói Chỉ huy sứ Cấm quân Chiêu Tiên đã bị Tôn Thắng giết, Cấm quân ở lại trong đại doanh cũng không rõ số lượng binh mã là bao nhiêu, ai cũng không dám cam đoan từ phía sau có đánh lại đây hay không.

Nếu chẳng may chưa đến bốn ngàn binh lính Kinh kỳ đại doanh trong tay này bị Cấm quân vây thành sủi cảo hết, thì sẽ chẳng thể chia binh tiến vào cung cứu giá rồi. Trần Viễn Sơn lại nghĩ đến Chiêu Tiên đã chết, trong lòng không khỏi đau lòng. Hai người là chiến hữu cùng chung hoạn nạn ở Ngọc Châu, tình cảm giữa hai người không phải là bạn bè rượu chè đàn điếm bình thường có thể sánh được. Chỉ có điều nghĩ tới Tôn Thắng vẫn là ân nhân cứu mạng của Chiêu Tiên, sau khi trở lại Thái Nguyên sao có thể giết đồng chí mình từng kéo ở trên Quỷ Môn Quan trở về?

Ngày trước phụ thân của Tôn Thắng và phụ thân của Chiêu Tiên là bằng hữu tốt, hai người cũng đều chết trên cùng một mảnh sa trường. Ai có thể nghĩ đến những đứa nhỏ của bọn họ một người sẽ cầm hoành đao tạo phản, người kia lại bị người giống như huynh đệ giết chết?

Trần Viễn Sơn không rõ tại sao Tôn Thắng lại tạo phản, Hiếu Đế đối với hắn không tệ, trên chiến trường lập công đầu tiên là phong bá, sau đó là phong hầu phong tướng, đây gần như đã là đứng trên đỉnh cao vinh quang của võ tướng rồi, hắn còn muốn cái gì?

Ngay khi đó ở một bên khác của Hoàng cung, số người lên tới bảy ngàn Cấm quân đã bày sẵn trận địa sẵn sàng đón quân địch. Thủ lĩnh tạo phản là một đại nhân vật bị bãi quan về nhà Trung Thư Lệnh Âu Dương Nhân Hòa!

Trong đội quân cũng không nhìn thấy bóng dáng Thống lĩnh Cấm quân Chiêu Tiên, hiển nhiên lời đồn đại nhất định không phải là giả rồi. Sở dĩ Âu Dương Nhân Hòa suất lĩnh chi quân này không đánh vào cung, là bởi vì bọn họ còn có nhiệm vụ trọng yếu phải làm. Bất kể là Âu Dương Nhân Hòa hay là Tôn Thắng, đều không quên rằng mỗi Hắc Kỳ Lân quân đều được trang bị đến tận răng!

Một mặt Tôn Thắng ngăn cản nhân mã Kinh kỳ đại doanh tấn công cửa cung, mà bên này thì phải phòng bị Hắc Kỳ Lân quân công kích. Hắc Kỳ Lân quân thuộc loại quân riêng của Bệ hạ, bắt đầu từ Hoàng đế đời đầu của nhà Hán là Lưu Nghiệp đã chịu sự chỉ huy trực tiếp của Hoàng đế rồi, ngoài ra không chịu bất cứ sự tiết chế của ai. Đội quân này mang nhiều dấu ấn sâu sắc của Hoàng tộc Lưu thị, đối với Hoàng tộc trung thành và tận tâm.

Nhưng Âu Dương Nhân Hòa cũng không có gì lo lắng, chỉ cần kiên trì đến khi Hiếu Đế bị tru sát, cho dù Hắc Kỳ Lân quân dũng mãnh hơn nữa cũng không làm được chuyện gì, đến lúc đó đăng cơ vẫn là Hoàng tộc họ Lưu, Hắc Kỳ Lân quân không có lý do gì tạo phản. Chỉ cần có thể ngăn cản Hắc Kỳ Lân quân một giờ, để đám ngu dốt Bạch Liên giáo trong Hoàng cung có đủ thời gian tru sát Hiếu Đế, và thời điểm nhân vật phía sau kia đứng trên cao hô một tiếng, Hắc Kỳ Lân quân chỉ có thể ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ. Bọn họ là tư quân Hoàng tộc Lưu thị không phải là của riêng Hiếu Đế, chỉ cần đăng cơ vẫn là người của Lưu gia, Hắc Kỳ Lân quân liền không đáng phải lo nghĩ.

Cho nên, suy tính trước sau, Âu Dương Nhân Hòa vẫn quyết định đến bên này. Không giống như Hắc Kỳ Lân quân, Kinh kỳ đại doanh xem như là quân trực tiếp dưới quyền Lưu Lăng. Như vậy bất luận như thế nào cũng phải giết chết Trung vương Lưu Lăng này, mà một khi Lưu Lăng bị giết, nhân mã Kinh kỳ đại doanh ngay lập tức sẽ biến thành một đám người điên. Trái ngược một chút, tuy rằng sức chiến đấu của Hắc Kỳ Lân quân cao hơn so với nhân mã Kinh Kỳ đại doanh, nhưng ở bên này lại an toàn hơn một chút.

Lỗ tai có thể nghe thấy tiếng hò hét trong Hoàng cung phía sau, chỉ cần hơi chút ngoảnh lại là có thể nhìn thấy ánh lửa trong Hoàng cung, điều đó khiến Âu Dương Nhân Hòa cảm thấy hưng phấn. Cái tên tiểu Hoàng đế tự cho mình là đúng kia không ngờ lại bãi quan mình, điều này đối với sự vinh quang nhiều thế hệ qua của Âu Dương gia mà nói quả thực là vô cùng nhục nhã!

Cho nên Âu Dương Nhân Hòa mới có thể đứng ra tạo phản, mà người kia cũng chính là coi trọng thực lực của mình. Chỉ cần phụ tá người kia sau khi lên ngôi, mình chính là thần tử trụ cột, công thần khai triều, khôi phục địa vị của Âu Dương gia trong triều thậm chí tiến thêm một bước lớn cũng không phải là ảo tưởng. Thậm chí, chỉ cần Âu Dương gia nắm hết quyền hành sau khi phất cờ tạo phản, không có Lưu Lăng bảo vệ, giang sơn Hán quốc còn không phải bắt vào dễ như trở bàn tay?

Ông ta xem ra, bất kể là tên Vương gia nhút nhát bây giờ vẫn còn trốn sau lưng chưa dám xuất hiện kia, hay là cái tên Đông Phương Thánh Chủ gì đó của Bạch Liên giáo kia, tất cả chẳng qua đều là kẻ ngu ngốc mà thôi. Tên Vương gia Lưu thị kia lá gan quá nhỏ, không thể trở thành một người tài giỏi cho dù đăng cơ cũng không giữ được giang sơn. Mà cái tên tự cao tự đại Đông Phương Luân Nhật lại là một trò cười, thuộc hạ không phải là có mấy vạn dân chúng cầm cuốc đòn gánh ấy ư, với thực lực đó mà muốn tạo phản đăng cơ?

Tiếng la hét trong nội cung càng thêm kịch liệt, phán đoán dựa trên thế lửa, giáo chúng Bạch Liên giáo đã giết đến gần điện Thừa Tiên, cách tên cẩu Hoàng đế Lưu Trác không xa. Âu Dương Nhân Hòa bĩu môi, trong lòng tự nhủ Bạch Liên giáo phỉ này đúng là không sợ chết, trong nội cung tốt xấu gì cũng có mấy trăm thị vệ đại nội võ nghệ cao cường, không ngờ bọn họ một đường giết đánh bại liên tiếp rồi.

Âu Dương Nhân Hòa quay đầu nhìn về phía trước, trong nội cung đánh nhau ác liệt như vậy, Thống lĩnh Hắc Kỳ Lân quân Thắng Đồ Dã Hồ sẽ không thể không nhận được tin báo, nhưng vì sao Hắc Kỳ Lân quân lại chậm chạp không thấy có động tĩnh gì? Nghĩ đến Thống lĩnh Hắc Kỳ Lân quân Thắng Đồ Dã Hồ lạnh lùng, vẻ mặt cao ngạo, nghĩ đến ba cái tên Chỉ huy sứ ngạo mạn dưới trướng Thắng Đồ Dã Hồ kia, Âu Dương Nhân Hòa liền tức giận.

Không phải là Chỉ huy sứ thống lĩnh ba ngàn kỵ binh nho nhỏ ấy sao, có cái gì có thể gọi là ngưu khí? Cho dù khi đối mặt với ông ta một Trung thư lệnh, Thắng Đồ Dã Hồ cũng chưa từng nhìn thẳng vào mình, vẫn một thân áo giáp đen đầy kiêu ngạo?

Đừng nói Thắng Đồ Dã Hồ, ngay cả ba tên Thiên tướng dưới trướng kia, bất kể là Chỉ huy sứ chi thứ nhất Trịnh Húc, Chỉ huy sứ chi thứ hai Độc Cô Nhuệ Chí, Chỉ huy sứ chi thứ ba Hách Liên Thiết Mộc, người nào mắt không ở trên đỉnh đầu? Không phải chỉ là thân quân của Hoàng đế thôi sao, có cái gì đáng khoe ra chứ.

Ngay lúc Âu Dương Nhân Hòa đang tức giận mắng chửi Thắng Đồ Dã Hồ trong lòng, trên đường phố phía trước rốt cục đã có động tĩnh. Từng âm thanh một khẩn trương gấp gáp thật giống như tiếng sấm rền từ xa truyền tới, như là tiếng vó ngựa đạp trên đất, lại chỉnh tề khiến cho lòng người kinh hãi! Một tiếng trầm một tiếng đục rất nhịp nhàng, giống như Lôi công gõ vang trống trận.

Âu Dương Nhân Hòa căng thẳng trong lòng, tay không tự chủ cầm thanh kiếm đeo bên hông. Ông ta là văn nhân, chưa bao giờ vũ đao lộng thương, ông ta cho rằng đó là một việc hạ thấp bản thân, văn nhân sẽ có bộ dạng của văn nhân không có khả năng cùng một dạng với võ phu. Tuy rằng ông ta cũng đeo kiếm, nhưng bất quá đây chỉ là giả vờ trang bị mà thôi. Từ Tùy Đường lưu hành đến nay, bên hông văn nhân có ai không treo một cán bảo kiếm?

Nhưng, thanh kiếm thắt bên hông Âu Dương Nhân Hòa kia quá mỏng quá nhẹ, đừng nói đến giết người, thậm chí ngay cả chặt nhánh cây cũng phải chặt liên tục. Nhưng nghe đến âm thanh như sấm rền kia, Âu Dương Nhân Hòa lại phát hiện chỉ có thể cầm chuôi kiếm mới có thể khiến lòng mình yên tâm một chút. Chuôi kiếm đã bị ông ta cầm nóng lên, mà tiếng sấm kia cũng càng ngày càng gần.

Thị vệ bên trong nội cung dưới sự dẫn dắt của Thống lĩnh Lôi Sơn Chùy Trương Thiên Đấu vừa đánh vừa lui, hơn sáu trăm thị vệ đại nội đã tổn thất một phần ba, ngoại trừ hơn một trăm người đi theo bên cạnh Trương Thiên Đấu, còn lại để nhiều người hơn ở bên trong viện Hoàng hậu nương nương. Đa số bọn tặc nhân đều bị Trương Thiên Đấu thu hút ở lại đây, trong lòng hắn cũng không phải lo lắng an nguy của Hoàng hậu bên kia.

Quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa chính điện Thừa Tiên, Trương Thiên Đấu lau giọt máu loãng nhỏ xuống trên cằm. Từ lúc đạo tặc Bạch Liên giáo xông vào đến bây giờ, đã không dưới hai mươi tên chết trong tay hắn. Máu kia đều là của người khác, một giọt của mình cũng đều không có. Một khắc nhìn đến cửa chính điện Thừa Tiên, Trương Thiên Đấu biết hiện giờ bọn họ đã không còn đường nào để lui.

Luận sức chiến đấu, đại nội thị vệ so với bọn đạo tặc mạnh hơn nhiều. Nếu muốn giết chết một đại nội thị vệ, ít nhất Bạch Liên giáo phải trả giá bằng bảy tám tính mạng. Lấy mạng đổi mạng như vậy tuy rằng vô cùng thê thảm, nhưng cũng may đệ tử Bạch Liên giáo đủ nhiều. Áp chế nhóm thị vệ đại nội một mực thối lui đến điện Thừa Tiên, bên này ít nhất còn một ngàn năm trăm tên Bạch Liên giáo.

Đông Phương Luân Nhật lạnh lùng đứng phía trước đội ngũ nhìn chằm chằm một thân đẫm máu của Trương Thiên Đấu, ánh mắt âm tàn. Cái tên người đầy máu trước mặt kia đã giết ít nhất hơn mười vị Hương chủ, bốn năm vị Đường chủ, tổn thất như vậy đều khiến Đông Phương Luân Nhật đau lòng.

Đế Trụ

Tác giả: Trí Bạch

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)