Đế Trụ

Chương 186:

Chương Trước Chương Tiếp

Ngoại chiến, nội loạn

Không giống như dự đoán của Hiếu Đế và Lưu Lăng, sang ngày thứ hai sứ thần Đại Liêu đến Thái Nguyên. Sau khi gặp Hiếu Đế, đầu tiên sứ thần Đại Liêu biểu đạt ý kính trọng, sau đó đối với việc tuế cống bị “mã tặc” thiêu rụi tỏ vẻ tiếc nuối, lại một chữ Tây hạ cũng chưa từng nhắc tới. Bệ hạ Da Luật Hùng Cơ tỏ vẻ rộng lượng năm nay không cần phải cống nạp, tuy rằng không có cống vật này nọ, nhưng Đại Liêu lại nhận được thành ý của Hán quốc.

Sau đó sứ thần thông báo xử lý đối với Ưng Dương Lang Tướng Hải Lý và Khâm sai Tiêu Loan, Hải Lý bởi vì phạm tội nghiêm trọng không làm tròn trọng trách mà bị chém đầu, Tiêu Loan dù bị đánh hai mươi quân côn nhưng họa đắc phúc lại được Bệ hạ Da Luật Hùng Cơ giữ lại bên cạnh để dùng. Bất kể là Hiếu Đế hay là Lưu Lăng đều vì quyết định này mà rất vui vẻ, dù sao bên cạnh Da Luật Hùng Cơ cũng có một người tính là “người quen”.

Sứ thần chỉ ở Thái Nguyên một ngày liền quay lại phía bắc trở về U Châu, trước đến Định Châu đã sớm tuyên đọc ý chỉ của Da Luật Hùng Cơ, phong Ly Yêu Na Nhan trở thành Quả Nghị Lang Tướng, thay Hải Lý đóng ở Định Châu.

Sứ thần Đại Liêu vừa đi, Lưu Lăng cho phái người đi thu thập thông tin về Ly Yêu Na Nhan kia trong thời gian ngắn nhất. Đối với vị tướng quân mới này đều không có thông tin gì cả, điều này khiến Lưu Lăng bất an trong lòng.

Ai biết vị tướng quân Ly Yêu Na Nhan thông tin còn chưa có đã bắt đầu khởi nghiệp rồi, một tin từ phía nam truyền tới khiến người ta khiếp sợ.

Mười bốn ngày trước, cũng chính là ngày Lưu Lăng thiết kế đem tuế cống lừa trở về, mới vừa bị Hán quốc đánh bại Chu Thế Tông Sài Vinh không ngờ lại lần nữa hưng binh, triệu tập đại đội mười sáu vạn quân xuôi xuống Nam phạt, lấy Tả Võ Vệ đại tướng quân Hàn Canh làm tiên phong, Sài Vinh tự mình suất lĩnh đại quân ra Túc Châu, cùng Nam Đường Thanh Hoài Tiết Độ Sứ Lý Dương Minh chiến đấu ở Thọ Châu, Lý Dương Minh đại bại, giết chết hơn bốn vạn quân tiên phong trực chỉ Lô Châu.

Lại sau ba ngày, Tả Võ Vệ đại tướng quân Hàn Canh lãnh hơn hai vạn binh ở sáu mươi dặm về phía bắc Lô Châu đại phá Đường Bảo Tín Tiết Độ Sứ Từ Lượng, lấy ba vạn người đánh bại hơn bảy vạn quân Đường, giết hơn nửa quân địch. Từ Lượng lui về Lô Châu đóng cửa thành không ra ngoài, Chu quân vây khốn Lô Châu. Hai ngày thứ tư và thứ năm, đại quân Tả Võ Vệ ở dưới thành Lô Châu diễu võ dương oai. Đến ngày thứ sáu Chu quân bỗng nhiên lui bước, Từ Lượng phái người tìm hiểu tin tức mới biết được, Chu Thế Tông Sài Vinh đã tự mình suất lĩnh một trăm ngàn đại quân một đường hướng phía đông thế như chẻ tre hướng thẳng đô thành Kim Lăng.

Từ Lượng cùng Thanh Hoài Tiết Độ Sứ Lý Dương Minh cũng là tướng bại trận hợp binh lại một chỗ, vội vàng đưa binh đi cứu đô thành, kết quả hai người trên đường lại bị Tả Võ Vệ mai phục, Hàn Canh suất quân đại phá liên quân của hai Tiết Độ Sứ, chém chết Lý Dương Minh. Từ Lượng mang theo chưa đầy ba nghìn tàn binh trốn về Lô Châu, không dám nửa bước ra khỏi cửa thành.

Ngày thứ mười hai, Chu quân đã liên tiếp công phá bốn châu là Hào Châu, Sở Châu, Phong Châu, Dương Châu. Phía bắc sông Hoài Đường Kiến Vũ quân hơn mười vạn nhân mã đều bị Chu quân tiêu diệt, Thủy sư sông Hoài của Nam Đường bị diệt toàn quân, Kim Lăng nguy cơ sớm muộn.

Bởi vì Hữu Uy Vệ Đại Tướng quân Mông Hổ suất quân trấn thủ Tấn Châu chặn tuyệt đối tin tức truyền từ Chu quân vào Bắc Hán, cho nên mãi đến khi hỏa lực của Chu Thế Tông tập trung ở bờ bắc sông Hoài mới nhận được tin tức đưa đến Thái Nguyên phủ. Lưu Lăng thấy vậy chấn động, tốc độ đẩy quân của Chu quân quá nhanh và mạnh, chỉ trong thời gian hơn mười ngày mấy châu phủ trọng yếu phía bắc đường sông Hoài đều đã bị Chu quân công phá.

Hơn nữa thủy quân sông Hoài bị đắm, Đô thành của Đường quốc - Kim Lăng đã ở ngay dưới mắt Chu quân tại bờ bắc sông Hoài, nói nguy cơ sớm muộn tuyệt đối không quá. Lưu Lăng biết Nam Đường trọng xây dựng mà khinh thường quân sự, thực lực quốc gia giàu có lại cố tình bỏ bê không củng cố thực lực quân đội. Đối phó với Ngô Việt nhỏ bé còn có thể, chứ đối phó với Đại Chu rõ ràng là lực bất tòng tâm rồi.

Theo như vậy mà phỏng đoán, chỉ sợ chưa qua mười ngày, Hoàng đế Nam Đường Lý Cảnh hoặc là rời khỏi thủ đô Kim Lăng để tránh Chu quân sát phạt, hoặc là sẽ triệu tập đại quân ở phía bắc sông Hoài quyết chiến với Chu quân. Tuy nhiên dựa vào sự hiểu biết của Lưu Lăng, Lý Cảnh này không phải là một người quyết đoán, xác suất quyết chiến sẽ không lớn.

Hơn mười ngày, lần lượt quân Đường thua trong tay Sài Vinh không dưới hai trăm ngàn, Chu quân đẩy mạnh tốc độ quả thật có thể nói là thế nghiền nát so với bình thường, căn bản cũng không gặp bất kỳ sự chống cự kịch liệt nào. Căn cơ Đường quốc đã bị đánh đến lung lay rồi, điều khiến người khác không nói được lời nào chính là hai trăm ngàn đại quân tự sát có thể đem sông Hoài lấp dài một dặm, nhưng chết trên chiến trường lại ngay cả bọt nước cũng không tóe lên.

Sau đó lại có tin tức từ Hậu Chu truyền tới, Hoàng đế Đại Đường Lý Cảnh quả nhiên sợ hãi, đã phái Lý Đức Minh đến trước trướng Chu Thế Tông cầu hòa, nguyện ý cắt đất đền tiền. Nhưng ai ngờ Chu Thế Tông Sài Vinh không đồng ý, hạ lệnh đem Lý Đức Minh loạn côn đánh đuổi ra khỏi trướng lớn. Đường Hoàng đế Lý Cảnh bất đắc dĩ, đệ đệ Tề Vương Lý Cảnh Đạt tự mình suất lĩnh sáu vạn tinh binh vượt qua sông Hoài quyết chiến cùng Chu quân.

Sáu vạn tinh binh này chính là đội quân tinh nhuệ nhất của nhà Đường, Tề Vương Lý Cảnh Đạt hạ lệnh đưa quân vượt sông, tiến thẳng tới Dương Châu. Sau khi Chu Thế Tông công chiếm Dương Châu, Hàn Lệnh Khôn nhận mệnh ở Dương Châu đóng giữ chỉ có hai ngàn binh mã, không dám ứng chiến vì thế đành chạy về phía Trừ Châu đã bị công chiếm cầu viện Chu Hữu Võ Vệ Đại tướng quân Lưu Cơ. Mà Hữu Võ Vệ Đại tướng quân Lưu Cơ lại cùng Tả Võ Vệ Đại tướng quân Hàn Canh hai người hợp binh một chỗ, đang tại Định Viễn ở phía bắc cách Trừ Châu không tới hai trăm dặm cùng Đường Hoàng Phủ Huy, Diệu Phương quyết chiến không rảnh phân thân.

Hàn Lệnh Khôn bất đắc dĩ cầu viện Chu Thế Tông, người đưa tin nửa đường lại gặp thiết kỵ Chu Hổ Bí chạy tới!

Hổ Bí Đại tướng quân La Húc suất lĩnh mười ngàn thiết kỵ, ở dưới thành Dương Châu cùng Lý Cảnh Đạt suất lĩnh sáu vạn quân Đường tinh nhuệ giao chiến. Ai có thể nghĩ rằng, sáu vạn Đường binh tinh nhuệ nhất lại không ngăn nổi mười ngàn Hổ Bí!

Dưới sự chỉ huy của La Húc, mười ngàn Hổ Bí tinh kỵ như sư tử vồ thỏ, đánh giết Lý Cảnh Đạt đại bại. La Húc phái hai ngàn tinh kỵ đánh nghi binh cánh trái quân Đường, tự mình dẫn một ngàn tinh kỵ đánh thẳng trung tâm Đường binh. Vốn là đánh nghi binh cánh trái Đường quân không ngờ lại thật sự đánh cho Đường binh tan nát, Hổ Bí kỵ binh quơ dao bầu đuổi theo bại quân cánh trái một đường hướng về trung quân Đường binh. Chiến thuật kinh điển “đảo quyển châu liêm (cuốn bức rèm che)” được tinh kỵ Hổ Bí vận dụng nhuần nhuyễn, một phía là bại quân nhà mình vọt tới, một phía là Hổ Bí đại tướng quân La Húc tự mình suất lĩnh một ngàn thiết kỵ, Lý Cảnh Đạt lập tức trở lên luống cuống chân tay.

Quân mình rút lui về sau so ra còn mạnh mẽ hơn thế tấn công của tinh kỵ Hổ Bí, trên thực tế một ngàn tinh kỵ Hổ Bí tấn công trung quân Đường binh dù có võ dũng đến mấy cũng tuyệt đối không đánh sụp được sáu vạn quân Đường, thế nhưng thất bại liên tiếp đã khiến Đường binh khiếp sợ, uy danh Hổ Bí thiết kỵ lại càng làm cho người ta có cảm giác khó có thể ngăn cản được. Lại nói quân lính gom góp ở bên ngoài được điều động đến kém xa tinh kỵ Hổ Bí phối hợp lưu loát, Lý Cảnh Đạt đại bại không hề tốn nhiều thời gian.

Mười ngàn tinh kỵ Hổ Bí đuổi theo quân Đường dọc theo chiền sông, một đường cách quãng giết ra đến hơn một trăm dặm. Đợi khi Lý Cảnh Đạt kiểm kê lại quân số sau khi đại bại, sáu vạn quân Đường còn lại mười một ngàn người. Mỗi một gã tinh kỵ Hổ Bí cưỡi trên yên ngựa ít nhất cũng treo ba đầu người, máu nhuộm đỏ bờ sông Hoài.

Lý Cảnh Đạt suất quân không dám quay về Kim Lăng, một đường men theo sông Hoài chạy trốn theo hướng tây nam. Vừa ra khỏi Trừ Châu, nhân mã của Hàn Canh và Lưu Cơ sau khi đánh bại quân Đường bắt sống hai viên đại tướng Hoàng Phủ Huy và Diêu Phượng đâm giáo giết qua, mang theo khí thế đại thắng tinh binh Tả Võ Vệ và Hữu Võ Vệ chém giết quân Đường đến kêu cha gọi mẹ, Lý Cảnh Đat chạy ra tìm đường sống, bên người chỉ còn lại có khoảng ba trăm năm trăm thân binh.

Chạy đường vòng ra hơn một trăm dặm, ven đường thu nạp được khoảng năm ba ngàn bại quân của Hoàng Phủ Huy và Diêu Phượng, Lý Cảnh Đạt đoạt thuyền dân qua sông về tới Kim Lăng, lúc xuất phát mang theo sáu vạn đại quân đến khi trở về còn không đến năm ngàn quân yêu ớt, cảnh tượng thê lương làm cho người ta khóc không ra nước mắt.

Rơi vào đường cùng, Hoàng đế Nam Đường Lý Cảnh viết thư bày tỏ xin hàng, quy phục Đại Chu.

Lý Cảnh bỏ đi đế vị, tự xưng Quốc chủ Giang Nam, đối với Đại Chu xưng thần tôn Sài Vinh là Vua, bồi thường tiền vàng vải vóc lương thảo con số hàng triệu trở lên. Vốn lúc bắc phạt Hán quốc bị Lưu Lăng đánh bại Sài Vinh một lòng muốn thôn tính tiêu diệt toàn bộ Nam Đường, nhưng theo cấp báo từ Doanh Châu phía bắc đưa tới nói Đại Liêu Bá Châu Lang tướng Phổ Nhĩ Nô suất hai vạn quân công Thương Châu, Định Châu Lang tướng Ly Yêu Na Nhan suất hai vạn quân công Doanh Châu, Càn Ninh quân mới bổ sung thêm tân binh khó có thể ngăn cản, hai châu ở phương bắc nguy cơ sớm muộn.

Sài Vinh bất đắc dĩ chấp nhận Lý Cảnh quy phục, cắt chiếm toàn bộ lãnh thổ phía bắc sông Hoài Nam Đường sau đó suất quân khải hoàn. Đồng thời chỉ thị tả hữu Lĩnh Quân Vệ của Thanh Châu, Cổn Châu tiến Bắc chống đỡ tấn công của quân địch. Tả Lĩnh Quân Vệ Đại tướng quân Nhạc Nhạc, Hữu Lĩnh Quân Vệ Đại tướng quân Mi Hoang đã xuất binh, hai bên nhân mã vừa tiếp xúc Liêu quân liền lui về hướng Định Châu, Bá Châu, sau đó Sài Vinh lệnh Triệu Thiết Quải Chỉ huy sứ Càn Ninh quân suất quân rời phía nam, mà Tả Hữu Lĩnh Quân Vệ sáu vạn nhân mã thì phân chia đóng quân ở Doanh Châu, Thương Châu.

Trận đánh chiếm Nam Đường này của Đại Chu quy mô rất lớn, chỉ trong một tháng ngắn ngủi đã tiêu diệt gần như toàn bộ quân chủ lực nhà Đường. Sau khi cắt đất đền tiền ngân khố Nam Đường gần như trống rỗng, lại cũng vô lực chống cự thiết kỵ Đại Chu. Quốc chủ Nam Đường Lý Cảnh hạ lệnh dời đô về Nam Xương để tránh họa, bởi vì yếu về mặt quân sự, từ đó Nam Đường ít dám tùy tiện nói chiến.

Ngày thứ mười bốn Đại Chu phạt Đường Lưu Lăng nhận được tin tức, lúc ấy vừa vặn là lúc Chu Hổ Bí Đại tướng quân La Húc dùng mười ngàn tinh kỵ đánh đại bại sáu vạn binh tinh nhuệ của nhà Đường. Sau khi nhận được tin tức Lưu Lăng trịnh trọng viết tên La Húc treo trong thư phòng của mình, lúc nào cũng nhắc nhở chính mình không thể khinh thường La Húc. Chỉ có điều khiến Lưu Lăng kinh ngạc chính là, trong lịch sử rõ ràng Trừ Châu là do Triệu Khuông Dẫn đánh xuống, người giải cứu Dương Châu cũng là y, trận chiến phạt Đường có thể nói là thời kỳ huy hoàng trong đời Triệu Khuông Dẫn, nhưng vì sao tới giờ chưa từng nghe thấy trong Chu quân có một vị đại tướng tên Triệu Khuông Dẫn như vậy?

Nam Đường và Đại Liêu quan hệ thân thiết hằng năm đều qua đường thủy cho Đại Liêu không ít ưu đãi, vì để cho Nam Đường tiếp tục kiềm chế Đại Chu, Liêu quốc mới phái Định Châu lang tướng Ly Yêu Na Nhan và Bá Châu lang tướng Phổ Nhĩ Nô lãnh binh quấy rầy phía bắc Đại Chu, chủ ý của Đại Liêu cũng không muốn cùng Chu quân khai chiến quá sớm, cho nên Ly Yêu Na Nhan và Phổ Nhĩ Nô lĩnh đại quân cùng Chu quân vừa mới chạm trán đã lui về, nhưng vẫn đóng quân ở phía bắc Doanh Châu, mãi đến sau khi Chu Thế Tông Sài Vinh khải hoàn trở về Liêu quân mới rút về Định Châu, Bá Châu.

Vốn là Hiếu Đế cũng nhận được ý chỉ của Hoàng đế Đại Liêu Da Luật Hùng Cơ, để Hán binh ra Đàn Châu tấn công Tấn Châu, đáng tiếc chính là người đưa tin của Đại Liêu còn chưa rời khỏi Thái Nguyên Phủ, nguy cơ chính trị lớn nhất từ khi xây dựng Hán quốc đến nay bùng nổ. Ngay cả người đưa tin của Đại Liêu cũng bị vây ở Thái Nguyên phủ không ra được thành, chớ nói đến ý chỉ Hiếu Đế. Cho nên quân Hán thành thành thật thật ở Đàn Châu luyện binh, mà Tấn Châu Hữu Uy Vệ Đại tướng quân Mông Hổ cuối cùng cũng thở nhẹ một cái.

Ngày thứ mười lăm Đại Chu phạt Đường, ba trăm ngàn binh Chu Quân lục đục tiến vào thành Kim Lăng bên trong Nam Đường, thủy sư Đại Chu phong tỏa sông Hoài ngay cả một con chim cũng không thể bay qua, tại Thái Nguyên phủ kinh đô của Hán quốc có người tung cờ tạo phản.

Nhất thời trong thành Thái Nguyên tinh kỳ cuồng loạn, khói lửa mấy ngày liền, tiếng la hét giết chóc đinh tai nhức óc, phiến quân dân chúng và nhân mã Kinh kỳ đại doanh đánh nhau khí thế ngất trời, mà cấm quân một bộ ước chừng bốn ngàn người lại cắt đứt đường lui của nhân mã Kinh kỳ đại doanh, hai bên đường trong thành Thái Nguyên máu chảy đầy đất. Kinh kỳ đại doanh một mặt trấn áp dân chúng phản loạn, một mặt bày ra thế thủ trước sự hung hăng không biết gì gọi là máu chiến của bốn ngàn cấm quân phản loạn.

Nhưng tin tức rất nhanh truyền đến, hàng ngàn tên côn đồ tấn công cấm cung, phản tặc trong cung nội ứng ngoại hợp mở cửa cung ra, những tên côn đồ một đường đốt giết, sớm đã đem Hiếu Đế vây khốn ở điện Thừa Tiên.

Đế Trụ

Tác giả: Trí Bạch

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)