Quân thần tâm sự.
Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
Nguồn truyện: Metruyen.com
(¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)
Tiểu thái giám đoán được ý Lưu Lăng muốn hỏi mình về sinh hoạt của Bệ hạ để từ trong đó mà đoán cảm xúc của Người, trong triều đình này các đại nhân đều biết điều này, tiểu thái giám thấy nhiều rồi nên mới tự nhiên mà tiết lộ một ít tin tức cho Lưu Lăng, vốn cho rằng, cho dù là Vương gia không quăng cho mình chút tiền, thì cũng có thể được mấy câu khen ngợi. Ai ngờ mình lại mặt nóng dán trên mông lạnh của Vương gia, ca ngợi không có, chỉ đổi lấy một tiếng khiển trách mãnh liệt!
Tiểu thái giám sợ tới mức quỳ phịch xuống đất, thân phủ phục dập đầu nói: - Nô tài cũng không dám nữa, cũng không dám nói lại lần nữa. Vương gia tha tội, nô tài cam đoan không bao giờ nói với người khác.
Lưu Lăng hừ lạnh một tiếng nói:
- Tự mình đến Hình bộ chịu hai mươi gậy, lần sau sẽ không chỉ như vậy nữa đâu!
Tiểu thái giám dập đầu như bằm tỏi, vừa lăn vừa bò đến Hình bộ chịu phạt.
Lưu Lăng thở dài,Bệ hạ a, Người như vậy là mắc tội gì? Nếu đã hạ quyết tâm, thì có gì khiến lòng mình khổ sở vậy?
Khi tới bên ngoài điện Thừa Tiên, Tiểu Lục Tử đã ở ngoài cửa chờ hắn rồi.
- Nô tài thỉnh an Vương gia.
Từ xa, Tiểu Lục Tử đã quỳ rạp xuống đất.
Cùng là tiểu thái giám, nhưng ấn tượng của Lưu Lăng đối với Tiểu Lục Tử lại không tồi. Hắn thu lại một chút cảm xúc, cười ha hả nói: - Đứng lên đi, bên ngoài trời lạnh, ngươi như thế nào mà lại không ở trong phòng?
Tiểu Lục Tử nhìn trái nhìn phải không có người nào khác, đám thị vệ đang làm nhiệm vụ ở bên ngoài cửa cũng không tính là đứng quá gần, gã gần như khẩn cầu nói với Lưu Lăng: -Vương gia, nô tài vẫn luôn ở bên ngoài này chờ Vương gia đến, Bệ hạ đã một ngày một đêm không ăn cơm rồi, nô tài không dám hỏi, cho nên xin Vương gia khuyên nhủ Bệ hạ, tốt xấu gì cũng phải ăn chút gì đó.
Lưu Lăng thầm nghĩ Tiểu Lục Tử này cũng trung thành, hắn còn chưa kịp nói chuyện, trong phòng Hiếu Đế đã truyền đến tiếng cười mắng:
- Ngươi cái tên nô tài này lại biết tìm chỗ dựa vững chắc, lăn đến Ngự thiện phòng truyền ý chỉ, Trẫm đói bụng, liền ở đây cùng Trung Vương dùng một bữa!
Lưu Lăng cười thiện ý với Tiểu Lục Tử, ra hiệu gã khẩn trương đi, Tiểu Lục Tử lên tiếng trên mặt còn dính nước mắt lại cười tươi như đoá hướng dương, đứng dậy chạy về phía Ngự thiện phòng. Lưu Lăng nghe giọng Hiếu Đế dường như tâm tình đã tốt lên rất nhiều, trong lòng mình cũng thấy thoải mái.
- Lão cửu, đừng đứng mãi ở cửa vào thẳng trong này đi.
- Tạ ơn Bệ hạ.
Lưu Lăng không có ý cự tuyệt ý tốt của Hiếu Đế, vén tấm mành bông rất nặng đi vào. Trong phòng quả thật rất ấm áp, cùng bên ngoài thực giống như hai thế giới trái ngược nhau. Ở bên ngoài, khí nhả ra đều có thể bị đông cứng, trong phòng lại chỉ mặc một chiếc áo đơn cũng không có cảm giác rét lạnh.
Lưu Lăng đem áo khoác bên ngoài cởi xuống tuỳ ý đưa cho một tiểu thái giám, sau đó bước vào trong phòng. Hiếu Đế ngồi trên giường, đầu giường đặt một chiếc lò sưởi đang xem một phần tấu chương, ngón tay tuỳ ý chỉ ghế ngồi bên cạnh nói: - Lại gần chậu than đây ngồi, bên ngoài rất lạnh, trước tiên hãy hơ hơ tay.
Lưu Lăng tạ ơn sau đó không từ chối, trong phòng chỉ có Hiếu Đế cho nên hai người bọn họ có thể không cần câu nệ nhiều quy củ. Thấy trên bàn của Hiếu Đế bày mấy món điểm tâm còn chưa ăn một miếng nào, Lưu Lăng giơ tay cầm một miếng nhét vào miệng phồng miệng lên nhai. Nghe nói tổ tiên của thợ điểm tâm trong nội cung từng là Ngự trù thời Đại Đường, tay nghề quả thật là quá ấn tượng. Bánh đậu xanh bình thường, ăn vào miệng lại mang theo một hương vị ngọt ngào dễ chịu.
- Hương vị không tồi, Bệ hạ ăn không ngon miệng như vậy tất cả đều thưởng cho thần được không?
Lưu Lăng có chút “chẳng biết xấu hổ” nói.
Cũng không đợi Hiếu Để đồng ý, hắn đem đĩa điểm tâm để trên đầu gối mình, bốc một miếng bỏ vào miệng vừa nhai vừa nói hàm hồ: - Tối nay vội đến đây còn chưa ăn cơm, thật là đói bụng.
Hiếu Đế cười ha hả tự mình rót một ly trà đưa cho Lưu Lăng nói: - Dù sao cũng là Vương gia, xem cái tướng ăn của đệ kìa. Uống một ngụm trà đừng để nghẹn.
Lưu Lăng ừ một tiếng, nhận lấy ly trà uống một hơi cạn sạch.
Hiếu Đế thấy hắn ăn một cách ngon lành, cổ họng cũng chuyển động: - Thật sự là ăn rất ngon?
Lưu Lăng đầy miệng mơ mơ hồ hồ nói: - Rất ngon, tay nghề của Lưu Ân Trọng đúng thật là tốt không có gì chê, Bệ hạ nếu không thích điểm tâm hắn làm, vậy thưởng hắn cho thần đi, sáng mai thần sẽ mang hắn về nhà...
Hiếu Đế nhìn đến thèm rồi, lấy một miếng điểm tâm từ trong lòng Lưu Lăng bỏ vào miệng. Tuy điểm tâm đã nguội, nhưng có thể là một ngày một đêm Hiếu Đế chưa ăn thứ gì, sau khi thấy Lưu Lăng tâm tình cũng tốt lên nhiều, cho nên cũng thèm ăn, không ngờ cái bánh đậu xanh bình thường cũng đem lại cảm giác cực kỳ ngon như vậy. Y ăn một miếng chưa đủ, trong bụng lại bắt đầu hăng hái kêu lên rột rột. Hiếu Đế cũng không thèm để ý, giơ tay lại lấy một miếng từ trong lòng Lưu Lăng.
Lưu Lăng ôm chặt đĩa điểm tâm: - Đều thưởng cho thần đệ rồi, nhất ngôn cửu đỉnh sao Bệ hạ có thể lấy lại chứ?
Hiếu Đế nói: - Không sai, là cho đệ rồi, Trẫm cho đệ, đệ lại dùng để chiêu đãi Trẫm, có vấn đề gì?
Lưu Lăng cứng lại, ngượng ngùng nói:
- Rõ ràng trên bàn vẫn còn, vì sao lại muốn ăn của Thần đệ chứ.
Hiếu Đế cũng không đỏ mặt, chộp lấy đĩa điểm tâm trong lòng của Lưu Lăng đưa qua bên mình nói: - Ăn đồ ăn của Trẫm rồi còn lầm bà lầm bầm đấy, Trẫm đổi ý rồi, không cho đệ nữa!
Lưu Lăng cười cười nói: - Một bàn điểm tâm Bệ hạ thưởng cho Thần đệ có thể đoạt trở lại, nhưng có một số việc mặc dù là trong lòng khổ sở cũng không thể xoay chuyển.
Hiếu Đế lập tức ngơ ngẩn, lại cười khổ một tiếng nói: - Lão Cửu, đây là đệ đang oán giận Trẫm sao?
Thật khó khăn mới có lại khẩu vị ăn uống lại bị mất, trong lòng Hiếu Đế như nghẹn cứng. Y đứng lên đi đến bên cửa sổ nhìn khoảng không âm u, giống như cẩn thận xem xét lại tâm tình của mình lúc này.
- Lão Cửu, Trẫm biết làm như vậy có chút qua loa đại khái, hiện tại nhớ đến Trẫm cũng đang hối hận. Trên thế gian này cái gì cũng có thể bán, hết thứ này lại đến thứ khác chỉ có hối hận là không thể mua, bằng không Trẫm cũng nguyện ý mua một chút ăn cho hết.
Lưu Lăng quỵ xuống đất nói: - Bệ hạ cũng không có làm gì sai, Tô Tú, đáng chết!
Hắn ngẩng đầu, nhìn bóng lưng Hiếu Đế nói:
- Chuyện thần đệ muốn nói cũng không phải chuyện này, chuyện mà thần đệ muốn nói, là Bệ hạ giết một người đáng giết, mà chính mình lại áy náy ăn không trôi như vậy. Bệ hạ, tha lỗi thần đệ nói thẳng.
Hắn nhìn Hiếu Đế quay tầm mắt lại, nói từng câu từng chữ: - Bệ hạ bất kể quyết định làm chuyện gì đều là chính xác, Bệ hạ giết người là thiên uy, hơn nữa giết người đáng giết. Nhưng nếu Bệ hạ bởi vì chuyện này mà làm khó chính mình, chỉ làm cho tim Bệ hạ ngày càng mềm yếu, năm dài tháng rộng mà nói, chỉ sợ ai cũng dám vô lễ giống như thần đệ vừa rồi.
- Bệ hạ là chí tôn thiên hạ, một tay nắm ân huệ, một tay nắm uy quyền, chỉ có cả hai tay cùng cường tráng như nhau thì mới có thể khiến cho các quan thần thuần phục, mới có thể khiến trăm họ an sinh.
Trong lòng Hiếu Đế ấm áp, hơi lạnh thấu xương vừa rồi Lưu Lăng gây cho y đã tan thành mây khói. Hoá ra Lão Cửu khuyên ta không cần bởi vì áy náy mà tự mình xin lỗi mình, không phải đệ ấy nói ta lòng lang dạ sói. Không phải, không phải đệ ấy oán trách ta.
Nhìn về phía Lưu Lăng ánh mắt trở nên dịu dàng, Hiếu Đế đi qua đỡ Lưu Lăng đứng dậy nói: - Lão Cửu, đệ nói rất đúng! Trẫm không trách đệ, Trẫm phải cám ơn đệ! Về sau nếu Trẫm còn phạm phải lỗi hồ đồ như vậy, đệ phải giống như hôm nay nói thẳng những lời can gián như vậy! Nếu Trẫm còn hồ đồ, đệ liền mang một chậu nước lạnh đến tạt cho Trẫm tỉnh!
Lưu Lăng cúi người nói: - Thần đệ không dám, cùng lắm thì thần đệ lại đoạt một bàn điểm tâm ăn là được.
Hiếu Đế cười ha hả, sự lo lắng đã trở thành hư không.
- Trẫm đói bụng, Tiểu Lục Tử đáng chết này, sao vẫn còn chưa đem đồ ăn lên đây, Trẫm muốn đánh cho hắn mấy gậy, hừm, đánh thật mạnh.
Lưu Lăng hơi kinh ngạc, lập tức cười nói: - Bệ hạ tha tội, thần đệ vừa mới đánh vào mông một tiểu thái giám.
Lập tức, Lưu Lăng đem chuyện cái tên tiểu thái giám muốn lấy lòng mình mà đem chuyện ăn uống sinh hoạt của Bệ hạ nói cho mình biết, Hiếu Đế biết Lưu Lăng sẽ tuyệt đối không chỉ vì một kẻ tiểu nhân không đáng mặt mà tốn nhiều nước miếng như vậy, trong lời nói nhất định còn có điều ám chỉ. Quả nhiên, sau đó Lưu Lăng chuyển giọng nói: - Bệ hạ thân thể gắn với giang sơn xã tắc, xin Bệ hạ vì dân chúng mà tính, không cần tự mình chịu uất ức.
Hiếu Đế gật đầu cười nói: - Trẫm đã biết, về sau sẽ không như vậy nữa.
Lưu Lăng nói: - Bệ hạ, còn có chính là... tiểu thái giám kia có thể vì mấy lời tán thưởng của thần đệ mà đem chuyện ăn uống sinh hoạt hằng ngày của Bệ hạ nói cho thần đệ, như vậy... Nếu như có người dùng tiền mua mấy tin tức này, khó tránh khỏi sẽ không vì lòng tham tiền tài mà bí quá hoá liều...
Trong lòng Hiếu Đế chấn động, y biết Lưu Lăng nhắc nhở mình là có ý gì. Hiện tại sớm đã biết có người muốn âm mưu gây rối, lúc trước ở phòng Quân Cơ mấy quân thần cũng đã phỏng đoán một chút, cho rằng sau lưng người có ý đồ mưu phản kia sẽ âm hiểm chiêu binh tấn công cấm cung, cổ động dân chúng bất quá chỉ là để che mắt người khác thôi. Nếu thật sự có tiểu thái giám đem tin tức hằng ngày của mình tiết lộ ra bên ngoài, chỉ sợ đám phản tặc này sẽ ra cái giá rất lớn để mua rồi.
Bình thường mình ở Thừa Tiên điện cũng không có gì là bí mật, nhưng hiển nhiên bọn phản tặc cần tin tình báo chính xác. Nếu có người có thể mỗi ngày đem tin tức mình ở chỗ nào tiết lộ ra bên ngoài, sau này đám phản tặc kia đánh vào cung mục tiêu sẽ trở nên vô cùng rõ ràng.
Nghĩ đến đây, Hiếu Đế thở dài nói: - Lão Cửu, Trẫm hiểu được ý tứ của đệ. Nhưng trong nội cung lắm người nhiều miệng, Trẫm đi đến đâu cũng đều là tiền hô hậu ủng không thể thoát khỏi tầm mắt của mọi người.
Lưu Lăng nói: - Bệ hạ... Nếu quả thật có tiểu thái giám tham tiền đem tin tức của Bệ hạ truyền đi, vậy nếu hắn có thể bị phản tặc lợi dụng, vì sao không thể bị chúng ta lợi dụng?
Ánh mắt Hiếu Đế sáng ngời, lập tức mỉm cười.
Ước chừng qua gần nửa canh giờ Tiểu Lục Tử mang theo thị nữ đưa món ăn vừa được Ngự thiện phòng làm mang lên, đừng trách Tiểu Lục Tử này đi lâu như vậy, tất nhiên là gã lo dặn dò đầu bếp làm những loại món ăn gì rồi, và vì bảo đảm, gã chưa rời khỏi Ngự thiện phòng dù chỉ trong chốc lát. Đồ ăn nhẹ là chính, thanh thanh thuý thuý khiến cho người nhìn đã tăng thêm vài phần thèm ăn. Hiếu Đế không phải người kén ăn, bình thường ăn cơm đều rất đơn giản, chỉ là hôm nay tâm trạng rất sao động, ăn uống không thật sự quá tốt.
Lưu Lăng cùng ăn một chút, Hiếu Đế bảo Tiểu Lục Tử mang theo đám thị nữ và thái giám lui ra ngoài, hai người vừa ăn vừa bàn luận biện pháp ứng phó nếu Đại Liêu có hành động trả thù, còn có làm thế nào để giăng một mẻ lưới bắt hết được bọn phản tặc. Hiếu Đế nghe đề nghị của Lưu Lăng, để người của Kỳ Lân Vệ quan sát kỹ càng việc ăn uống hằng ngày của mình cùng vài tên tiểu thái giám, một khắc cũng không thể buông lỏng!
Về bên phía nước Đại Liêu, Hiếu Đế và Lưu Lăng cũng không phải quá lo lắng. Hiện giờ Liêu quốc đã không phải là một mình quyết định đại cục, người Đảng Hạng ở phía tây vẫn luôn lăm le, Liêu quốc còn cần Hán quốc tuy rằng không cường tráng này làm đồng minh, cho dù là dùng để giật nhẹ sau chân Tây Hạ cũng tốt.
Đế Trụ
Tác giả: Trí Bạch