Tâm loạn
Trong văn võ bá quan cả triều, ở giữa bách tính trăm họ, từ trước đến nay danh tiếng nhân từ đại lượng của Hiếu Đế được tán dương. Lúc năm trăm Hắc Kỳ Lân quân chém giết cả nhà Tô gia Thái Nguyên, trong lòng nhiều vị đại nhân trong thành Thái Nguyên vẫn còn vì Hiếu Đế đối với Tô Tú phong thưởng trọng như vậy mà nảy sinh đố kỵ hoặc là ca tụng công đức.
Buổi tối cùng ngày, Dương Nhất Sơn cùng với đám thổ phỉ núi Tây Bắc còn sót lại vốn đã tội danh đầy như sao trên trời lại mang thêm một tội danh nữa. Hơn ngàn mã phỉ Tây Bắc dùng máu tẩy đoàn xe Tô gia, Tô gia một nhà lớn hơn bốn trăm khẩu không một ai may mắn thoát khỏi. Bao gồm người kế thừa tước vị Quận công của cha Tô Danh Chấn, còn có cả đại tiểu thư Hà gia Hà Viện với vầng hào quang Tam phẩm cáo mệnh.
Hơn bốn trăm cỗ thi thể như mực điểm tuyết trắng, lại giống như nhụy của những đoá hoa mai nở rộ. Nằm trên mặt đất đầy tuyết lạnh như băng, chẳng qua chỉ có chó hoang không chủ sắp chết đói mới có thể chạy đến dùng răng nanh thưởng thức sắc đẹp hoa mai. Tin tức truyền quay lại Thái Nguyên phủ, muôn người sợ hãi.
Đám dân chúng ngu dốt đối với đám thổ phỉ tàn nhẫn trên núi hận thấu xương, đề tài cũng liền dần dần từ căm thù đối với Đại Liêu chuyển sang thương cảm đối với Tô gia. Mà những vị đại nhân thông minh thì ai cũng không muốn nhắc tới cái đề tài này, sợ đến nỗi còn phải nhắc nhở răn dạy lão bà lập tức ngậm miệng mới giữ nổi cái đầu.
Có người từ trong huyết án Tô gia đã ngửi được mùi vị âm mưu, đáng tiếc, đoán được đáp án thì cả đời đã định trước đều phải cất giấu thật kỹ trong đáy lòng.
Lưu Lăng biết Hiếu Đế làm như vậy không có gì đáng trách, căn cứ vào tin tức truyền đến, Tô Danh Chấn thường xuyên tiếp xúc cùng đám cổ động dân chúng tạo phản. Đối với một người có tâm làm phản Đế vương tuyệt đối sẽ không giữ lại, nếu như Tô Tú kháng cự lại ý chỉ của Hiếu Đế không chết, có lẽ Tô Danh Chấn còn có thể sống lâu một chút. Nhưng chưởng môn nhân Tô gia Tô Tú lựa chọn một con đường khác, một khắc khi ông ta uống thuốc độc này kỳ thật vận mệnh Tô Danh Chấn đã định như thế nào rồi.
Nhưng trong lòng Lưu Lăng lại cảm thấy một loại bi thương, đây không phải là thất vọng đối với thủ đoạn máu lạnh của Hiếu Đế, chỉ là lương tâm không đáng tiền đang tác quái. Thân là thần tử hoặc là đệ đệ của Hiếu Đế, hắn đều biết rằng Hiếu Đế làm như vậy không sai chút nào, hắn thậm chí tin tưởng nếu như Hiếu Đế đem chuyện này giao cho mình mà nói, chính mình cũng sẽ thực hiện vô cùng hoàn hảo như vậy và sẽ không lưu lại nhiều dấu vết như vậy.
Năm trăm kỵ binh Hắc Kỳ Lân Quân được trang bị đến tận răng, không ngờ đánh không lại hơn một ngàn tàn phỉ? Đương nhiên, Lưu Lăng cũng giống vậy hiểu được ý tứ vì sao Hiếu Đế làm thế, đó chính là để nhắc nhở cho tất cả văn võ bá quan trong triều, Người mới chân chân chính chính là chủ nhân quốc gia này. Gần vua như gần cọp, những lời này bởi vì bình thường Hiếu Đế đều biểu hiện sự khoan dung cho nên đều bị các thần tử lãng quên, cho nên lão hổ không ngại ngẫu nhiên lộ ra một chút răng nanh sắc bén tuyên bố mình rất tàn nhẫn.
Lưu Lăng kỳ thật hiểu được nguyên nhân mình bi ai, đơn giản là mọi người Tô gia đều không nhất định phải chết. Nhất là Hà Viện, nữ nhân kia đã có bầu năm tháng. Phụ thân của nàng ta là Chỉ huy sứ nắm giữ sáu vạn binh Kiến Hùng quân, vẫn như cũ không thoát khỏi vận mệnh tử thần lấy mạng.
Lưu Lăng tựa vào ghế trên thư phòng, ngửa đầu nhìn bức hoạ cha mẹ trên tường suy nghĩ đến xuất thần. Hắn không biết mình lựa chọn con đường này là đúng hay sai, nhưng hắn biết mình càng ngày càng cách xa cái ước nguyện ban đầu trở thành Vương gia ăn không ngồi rồi nhàn tản chờ chết.
Kiếp trước cha mẹ đem mình bảo vệ trong một gia đình thường dân tư tưởng ăn sâu bén rễ trong lòng, cho nên Lưu Lăng mới không muốn sống giống như một lũ chó điên cẩn thận bảo vệ thức ăn ở kiếp này, khó tìm được tình thân. Mà tại nơi này giữa loạn thế cá lớn nuốt cá bé, người mạnh làm vua, Lưu Lăng cũng học được sự ác nghiệt và lãnh huyết. Hắn một bên muốn bảo toàn phần thân tình kỳ thực sớm đã phai nhạt không ít kia, một bên lại phải giơ cao dao lên.
Liễu Mi Nhi không biết đi vào từ khi nào, đứng im lặng ở bên người Lưu Lăng không nói gì. Chuyện trong triều đình nàng không rõ lắm cũng không muốn làm rõ, nàng chỉ là muốn biết điều gì có thể làm cho nam nhân nàng yêu mến khổ sở. Nhưng, Lưu Lăng lúc này như bị vây trong một mảnh hỗ độn, cả người nhìn qua có chút đần độn.
Liễu Mi Nhi giơ tay vuốt lên hai đầu lông mày đang nhăn của Lưu Lăng, ánh mắt lại theo Lưu Lăng cùng nhìn chăm chú bức họa tinh mỹ treo trên vách tường kia. Nàng biết hai người trong bức hoạ đối với Vương gia mà nói nhất định là hết sức quan trọng, bởi vì mỗi lần Vương gia gặp khó khăn khó có thể giải quyết đều ngồi an tĩnh trước bàn đọc sách chăm chú ngắm nhìn bức hoạ kia, dường như muốn cùng hai người trong bức hoạ kia tìm ra đáp án.
Lưu Lăng cười với Liễu Mi Nhi, ra hiệu mình không có việc gì.
Hắn nhẹ nhàng dùng tay kéo Liễu Mi Nhi ngồi lên trên đùi mình, vòng tay quanh chiếc eo mảnh khảnh, đem mặt chôn ở lồng ngực của nàng. Tiếng tim đập ổn định của Liễu Mi Nhi truyền đến tai Lưu Lăng, giờ khắc này, hắn không ngờ cảm nhận được sự yên lặng trước nay chưa từng có. Tiếng tim đập có lực như thế, giống như trống trận đưa tới một chút đồng tình cho Lưu Lăng.
Cứ ngồi ôm nhau như vậy, hai người đều không nói gì.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, Lưu Lăng nhẹ nhàng hôn lên mặt Liễu Mi Nhi nói: - Giúp ta thay quần áo đi, đêm nay ta phải đến phòng Quân Cơ trực luân phiên. Đoán là Bệ hạ đã ở đó chờ ta, đi muộn không hay.
Liễu Mi Nhi nhu thuận dạ một tiếng, giúp Lưu Lăng thay đổi triều phục, nàng lúc này giống như một cô dâu mới, cẩn thận âu yếm vuốt lên từng nếp uốn trên quần áo của phu quân, đồng thời dùng hành động của mình để tỏ ý, mặc dù phu quân làm chuyện gì mình cũng quyết định sẽ bồi ở bên cạnh hắn.
Giúp Lưu Lăng mặc lên áo khoác thật dày, Liễu Mi Nhi thấp giọng nói: - Thời tiết giá lạnh, Vương gia chú ý thân thể. Trong nội cung không thể so với ở trong nhà, Vương gia không nên làm lụng quá mức vất vả. Nô tì chuẩn bị mấy món điểm tâm, buổi tối Vương gia nếu đói thì ăn một chút.
Lưu Lăng cười cười, khoé miệng dịu dàng làm cho lòng người say đắm.
Rời khỏi Vương phủ, Lưu Lăng phá lệ không cưỡi ngựa mà ngồi trên cỗ kiệu chưa từng ngó đến. Có lẽ hắn muốn dùng hành động như vậy ám chỉ điều gì, có lẽ vì trong lòng hắn rối rắm mà tay chân vô lực không cưỡi được Hồng Sư Tử cuồng ngạo, hoặc giả chỉ là vì nguyên nhân trời lạnh.
Bên trong kiệu đặt một chậu than, lửa than cháy vô cùng vượng, rất vượng.
Kiệu dừng lại trước cửa cung, Lưu Lăng trước sau như một không hưởng thụ đặc quyền mình có thể cưỡi ngựa ngồi kiệu đi trong cấm cung, mà là đi bộ hướng phòng Quân Cơ. Không gian âm trầm, vẫn như cũ còn có tuyết tinh lẻ tẻ bay xuống, dính trên mặt người tê rần giống như kim đâm, lạnh thấu tận xương. Lưu Lăng theo bản năng nắm thật chặt áo choàng, hướng phòng Quân Cơ bước đi cũng nhanh hơn vài phần.
Hàn ý bao phủ trong lòng Lưu Lăng cũng không phải từ bên ngoài đến, mà là bỗng nhiên hắn ý thức được cái gì. Hiếu Đế tại sao phải nóng lòng diệt trừ nhân tố không an phận trong triều đình như vậy? Bây giờ thời cơ rõ ràng chưa chín muồi, tại sao người phải làm như vậy? Tô gia diệt môn mặc dù triều đình khoét đi được một viên u ác tính, nhưng không thể nghi ngờ sẽ mang tới cho triều đình một trận khủng hoảng thậm chí ngờ vực vô căn cứ, rốt cuộc lợi nhiều hơn hại hay hại nhiều hơn lợi thật sự khó mà nói được.
Kỳ thật Lưu Lăng đã mơ hồ đoán ra được điều gì, chỉ có điều hắn buộc chính mình cự tuyệt không muốn thừa nhận mà thôi.
Một tiểu thái giám đứng cuộn mình bên ngoài trị phòng của Quân Cơ Xứ chờ, mặc dù gã biết trong trị phòng có đốt lò sưởi, nhưng gã tình nguyện đứng ở bên ngoài đông lạnh cũng không dám đặt chân vào khu vực cả đời mình không thể bước vào kia, lửa nóng hừng hực trong phòng kia tuy làm cho con người ta mê muội, lại tự nhiên có một loại khổ sở “rét lạnh ở nơi cao”.
Thấy bước chân Lưu Lăng tiến nhanh đến, tiểu thái giám vội vã lau nước mũi sắp chảy qua khoé miệng rồi bước lên nghênh đón.
- Nô tài tham kiến Vương gia.
Còn cách vài chục bước, tiểu thái giám đã cung kính quỳ xuống.
Lưu Lăng ừ một tiếng hỏi: - Bệ hạ bảo ngươi ở nơi này chờ ta sao?
Tiểu thái giám dập đầu nói: - Hồi Vương gia, Bệ hạ bảo nô tài chở ở đây, nói Vương gia vào Thừa Tiên Điện một chuyến.
Lưu Lăng nói đã biết rồi xoay người đi đến điện Thừa Tiên, tiểu thái giám kia nhắm mắt chạy theo ở phía sau. Lưu Lăng tiêu sái đi nhanh, không để mắt đến bóng dáng tiểu thái giám vất vả bước từng bước nghiêng ngả phía sau. Tiểu thái giám đứng gần một canh giờ ở bên ngoài, trời lạnh khiến chân của gã trở nên cứng nhắc.
Lưu Lăng bỗng nhiên ý thức được gì đó, bước chân chậm lại đợi tiểu thái giám kia đuổi kịp.
- Đừng nóng vội từ từ mà đi, đợi một chút huyết mạch thông sẽ tốt hơn, sau khi trở về uống một chén canh gừng trừ hàn đi, đừng để bị bệnh.
Lưu Lăng quay đầu lại liếc nhìn tiểu thái giám kia một cái rồi nói.
Ở bên ngoài khí trời lạnh lâu như vậy, quả thực dễ dàng bị lạnh mà sinh bệnh. Lễ Bộ Thượng Thư Hầu Thân mấy ngày trước ở bên ngoài tuyết đông lạnh nửa canh giờ, thẳng đến bây giờ thân thể còn chưa hồi phục lại. Mỗi ngày đều ho khan, có khi kịch liệt đến mức co rúc trên giường đỡ ngực thở hổn hển, thật giống như con tôm to bị chưng chín. Mời thầy thuốc qua xem bệnh, lại nói hàn khí vào nội phủ, cần uống thuốc điều trị thật tốt. Mấy ngày nay uống không ít thuốc nhưng chưa thấy hiệu quả, vẫn ho khụ khụ như cũ thật là giống như có thể nhổ một khối nội tạng ra vậy.
Tiểu thái giám bị thiện ý của Lưu Lăng làm cho hoảng sợ, lập tức sợ hãi nói: - Tạ Vương gia quan tâm.
Lưu Lăng cố ý chậm lại, đương nhiên không phải thật sự vì quan tâm đến một tiểu thái giám, nhìn thấy trong mắt tiểu thái giám sự bối rối và chân thành tha thiết, bỗng nhiên trong lòng Lưu Lăng có chút áy náy.
- Mấy ngày nay lại lạnh không ít, trong điện Thừa Tiên đốt lò sưởi đủ vượng không?
Lưu Lăng hỏi.
Tiểu thái giám kia vội vàng trả lời: - Hồi Vương gia, từ hôm qua đến giờ Bệ hạ còn không nghỉ ngơi, vẫn ở bên trong điện Thừa Tiên phê duyệt tấu chương, cho nên bọn nô tài vẫn luôn đốt lửa cháy rừng rực, một khắc cũng chưa từng tắt.
Lưu Lăng chau mày: - Bệ hạ đã hai ngày một đêm không chợp mắt?
Tiểu thái giám đáp: - Vâng, Bệ hạ mệt mỏi gục ngay trên cánh tay bên bàn chớp mắt chốc lát, trước sau ngủ chưa đủ một canh giờ. Hoàng hậu nương nương đến xem ba lần, sai người đưa điểm tâm đến, chỉ có điều dường như Bệ hạ không ăn uống gì, một miếng cũng đều không ăn.
Hai ngày một đêm không ngủ, cũng không ăn cơm.
Lưu Lăng cười khổ trong lòng, chỉ sợ trong lòng Bệ hạ so với mình tuyệt không khá hơn.
- A, đúng rồi.
Tiểu thái giám dường như nhớ ra điều gì đó, giọng của gã có chút run rẩy, như là lạnh, hoặc như là khẩn trương.
- Hôm qua khi Bệ hạ ngừng phê duyệt tấu chương, đứng ở bên cửa sổ hạ giọng nói với không trung “thật có lỗi, đừng trách lòng dạ trẫm độc ác, trẫm cũng không thể không làm vậy”. Lúc nói chuyện bộ dạng của Bệ hạ đáng sợ doạ người, bọn nô tài không dám tiến lên xem xét.
Ánh mắt Lưu Lăng mạnh mẽ rét lạnh, hắn dừng bước, nhìn vẻ mặt nịnh nọt của tiểu thái giám kia, ánh mắt linh hoạt, sắc bén như dao.
- Lời này nếu ngươi nhắc đến với người thứ hai, ta sẽ đem ngươi loạn côn đánh chết, sau đó giết cả nhà ngươi!
Đế Trụ
Tác giả: Trí Bạch