Về nhà
Sáng sớm hôm sau từ Tô phủ truyền ra tin tức, Đại học sĩ Tô Tú bệnh nặng không chữa trị khỏi, đêm qua đã qua đời.
Càng làm cho người cảm thấy bi ai là, Tô Tú dường như mang theo toàn bộ sinh khí của Tô gia đi cùng. Trước tiên Bệ hạ truyền ý chỉ tới, truy phong Tô Tú làm Thượng Thư Lệnh, Khai Phủ Nghi Đồng Tam Ti, thêm hàm Khai Quốc Quận Công. Ngay sau đó để Trung vương Lưu Lăng dẫn đầu các quan đến phúng viếng, tang sự do Lễ Bộ thượng thư Hầu Thân chủ trì xử lý tất cả.
Sau khi Tô Tú nhập thổ vi an ngày thứ bảy, người kế thừa tước vị Quận Công Tô Danh Chấn nhận được thánh chỉ, chấp thuận khẩn cầu đưa linh vị Tô Tú về từ đường ở Hoè Châu, ngoài dự tính của người khác chính là Tô gia rõ ràng không có ý định trở lại Thái Nguyên, già trẻ lớn bé hơn bốn trăm miệng rời khỏi Thái Nguyên, năm trăm người của đại doanh Kinh kỳ hộ tống đoàn người chầm chậm chạy về hướng Hoè Châu.
Người đi nhà trống, đại viện Tô gia to như vậy trở nên âm u vắng vẻ.
Sau khi ra khỏi Thái Nguyên phủ trên đường lớn tuyết đọng đã tan, đường cũng không phải đặc biệt lầy lội, tay lái xe quơ roi quất, tiếng BA~ BA~ vang lên, cùng với âm thanh mũi la ngựa phun ra, là chút sinh khí ít ỏi trong đội xe trùng trùng điệp điệp. Dù sao cũng phải nói không khí trầm lặng của đoàn người, tất cả đều mặc đồ tang, vẻ mặt con cháu Tô gia bi thương, nhìn qua thật giống như một đoàn Quỷ hồn âm phủ.
Tô Danh Chấn ngồi ở trong xe ngựa, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hai đầu lông mày phiền muộn rối rắm một chỗ. Thê tử được phong cáo mệnh ngồi an vị ở bên cạnh, không ngừng lấy tay lau nước mắt.
- Đừng khóc nữa!
Không khỏi nổi lên tức giận, hắn nhìn khuôn mặt thê tử mình vốn vô cùng yêu thích bây giờ đều trở nên mặt mày đáng ghét. Hà Viện hoảng sợ, không dám cãi lại, chỉ có điều cúi đầu khóc sụt sùi. Dung mạo nàng không coi là kiều mỵ, vì có bầu nên thân hình nàng nhìn qua cũng có vẻ đầy đặn, sắc mặt trắng bạch doạ người.
Nhìn bộ dạng này của thê tử, trong lòng Tô Danh Chấn lại thấy đau nhói. Hắn nhớ tới lời nhắn nhủ trước khi chết của phụ thân, trong lòng lập tức trở nên thê lương.
- Con, đối xử tử tế với Hà Viện, về sau an nguy sống chết của con và mấy đệ đệ tất cả đều trông cậy trên người nó.
Nghĩ mãi mà không rõ vì sao một khắc trước còn tỏ vẻ quan tâm đối với đồng nghiệp, tuyên cáo Bệ hạ đối với thần tử tín nhiệm, ngay sau đó Tể tướng đại nhân lại lạnh như băng mặt không chút thay đổi lấy ra độc dược. Chẳng lẽ đây là nơi quan trường phụ thân phấn đấu dấn thân vào hơn nửa đời người? Làm sao có thể lạnh lùng như thế?
Dường như nhìn ra con trai không thèm để ý đến lời nói của mình, Tô Tú cười khổ giải thích nói: - Tuy rằng Bệ hạ hoài nghi ta, nhưng dù sao ngài ấy cũng là một Hoàng đế nhân từ. Sở dĩ cho Hà Viện một cáo mệnh là muốn chặn miệng các vị đại thần mà thôi, từ nay về sau có khả năng Tô gia sẽ không bao giờ có người ra làm quan nữa, cả nhà già trẻ đều phải dựa vào vị Hà Viện cáo mệnh phu nhân mới có thể kéo dài hơi tàn.
Ánh mắt ông ta dịu dàng nhìn con mình, ông ta từng tin chắc rằng thành tựu của Tô Danh Chấn tuyệt đối sẽ hơn mình. Đứa con thông minh, võ nghệ cũng rất tốt, đọc thuộc lòng binh thư, vốn ông ta tính toán khi hoàn toàn rời khỏi triều đình sẽ đến Trung Vương cầu tiến, để ngài ấy nhìn vào trước đây mình hết lòng vì nước nể mặt thu nhận và giúp đỡ Tô Danh Chấn. Chỉ có điều đáng tiếc, hành động của Bệ hạ so với ông ta còn nhanh hơn nhiều.
- Danh Chấn, nghe cha này, về sau ngàn vạn lần không được phụ Hà Viện. Tô gia chúng ta lúc này xem như sụp đổ, nhưng vị trí Tiết Độ Sứ của nhạc phụ con Hà Khôn trong Kiến Hùng quân vô cùng bền chắc, Bệ hạ cũng sẽ không dễ dàng động đến Đại tướng quân trong tay có sáu vạn hùng binh. Về sau Tô gia nếu muốn một lần nữa trở mình, cơ hội đều ở trên người Hà Viện.
Nhìn ái tử của mình, trong mắt Tô Tú đều là không nỡ cùng áy náy.
- Danh Chấn, con vốn nên có một phần tiền đồ thật lớn, chỉ tại cha quá tham lam cũng quá nhát gan. Tuy rằng bảo vệ Tô gia, nhưng chỉ sợ cả đời này con phải là người tầm thường vô vị. Lấy tư chất của con, vốn là nên vượt quá cha trở thành kiêu ngạo của Tô gia, đều là vì cha nghĩ sai làm hỏng hết tiền đồ của con rồi.
Tô Danh Chấn tim như bị dao cắt, muốn khuyên giải phụ thân vài câu, Tô Tú cười cắt ngang lời của hắn nói: - Tuy nhiên cũng may, Bệ hạ tóm lại không đành lòng làm đến cùng chuyện này. Bệ hạ có thể không thừa nhận tôn tử của Tô Tú, cũng không thể kỳ thị ngoại tôn của Hà Khôn đúng không? Danh Chấn, nhiệm vụ lớn nhất cả đời này của con là bồi dưỡng thật tốt đứa nhỏ và Hà Viện, tương lai để nó trở thành trụ cột quốc gia, gây dựng lại uy danh của Tô gia ta ở Thái Nguyên Phủ!
- Sau khi cha chết, con liền mang theo người trong tộc trở về Hoè Châu Phủ. Mặc dù hiện tại Hoè Châu là do Âu Dương Minh đảm nhiệm Quận thủ, nhưng nguyên quán chúng ta ở nơi đó, hơn nữa có Hà Khôn ở sau lưng, hắn cũng không dám lộ liễu nhằm vào Tô gia chúng ta. Huống chi...
Tô Thanh Tú lạnh lùng cười nói: - Kết cục của Âu Dương gia bọn họ chưa chắc đã khá hơn Tô gia chúng ta, tuy rằng cha sợ chết, chung quy vẫn không có lỗi với Đại Hán. Mà Âu Dương gia mấy cái loại bại hoại lại lúc nào cũng nghĩ lật đổ Bệ hạ để tự lập, tương lai bọn họ đã định trước kết cục chết không toàn thây.
Lại cắt ngang lời khẩn cầu của con, Tô Tú nói: - Nhân lúc cha hoàn toàn tỉnh táo, nhất định phải đem hậu sự dặn dò rõ ràng. Danh Chấn, văn chương của con tốt, sau khi trở lại Hoè Châu không ngại kết giao nhiều văn nhân mặc khách, mỗi ngày viết chữ vẽ tranh, không cần nghĩ đến chấn hưng cửa nhà. Ta đã nói rồi, việc này hãy giao cho con của con và Hà Viện, để cháu của ta hoàn thành.
- Nhà chúng ta ở huyện Vân Dương Hòe Châu có một phần sản nghiệp rất lớn, Nhị thúc con ở Vân Dương kinh doanh nhiều năm, Tô gia ở nơi đó an toàn hơn xa so với ở Thái Nguyên. Nhớ kỹ, mặc kệ trong triều người nào tạo phản, Tô gia chúng ta không thể tham dự! Ở huyện Vân Dương nghỉ ngơi lấy sức thật tốt, không thể lại dính đến tranh đấu triều đình.
- Con nhớ kỹ chưa?
Tô Tú vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
Tô Danh Chấn hăng hái gật đầu:
- Con nhớ kỹ rồi cha! Cuộc đời này của con vĩnh viễn không được xuất sĩ, hết sức bồi dưỡng đứa nhỏ. Mỗi ngày đều ngâm thơ vẽ tranh kết giao người phong lưu, tuyệt đối không tham dự chuyện triều đình.
Ngữ khí của hắn chân thành, chỉ có điều Tô Tú sắp chết không có nghe được ẩn sau sự quyết tâm là một phần tàn nhẫn quyết tuyệt. Tô Tú đoán không được ý nghĩ của con, cũng không nghĩ ra đứa con kỳ thật đã đi lên con đường cực đoan.
Những việc Tô Tú không biết có rất nhiều, Tô Danh Chấn nho nhã trong mắt ông ta, kỳ thật cũng đã sớm cấu kết cùng vị Vương gia mang ý đồ mưu phản kia, chỉ chờ sau khi vị Vương gia kia lật đổ Hiếu Đế, ngay lập tức sẽ từ huyện Vân Dương trở về Thái Nguyên!
Nhìn thấy đứa con trả lời rõ ràng, Tô Tú vừa lòng cười nói:
- Sau khi trở lại huyện Vân Dương không cần để ý đến Âu Dương Minh, mặc kệ hắn nói cái gì làm cái gì cũng không để ý đến. Người này cách cái chết không xa, mặcc kệ hắn làm cái gì khác người con cũng không cần phải so đo, đều có cha ở dưới âm phủ chờ hắn tính sổ.
Ông ấy cười hiền lành: - Kỳ thật Hà Viện là một thê tử có tư cách tốt, cha nhìn được, nó thật tâm với con đấy. Tô gia có một đứa con dâu như vậy coi như là có phúc, con...
Tô Danh Chấn hung hăng gật đầu, nước mắt theo hai má chảy xuống: - Con biết rồi, phụ thân! Đối xử tử tế với nàng!
- Ừ!
Tô Tú liếc mắt nhìn con một cái cuối cùng, thừa dịp Tô Danh Chấn không chú ý lấy viên độc dược ở bên giường nuốt vào, nhìn trên mặt con vẻ kinh hoảng và bi ai, ông ta lấy tay chạm đến khuôn mặt con nói: - Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, Danh Chấn, dùng một đời con tầm thường vô vị, đổi lại cho Tô gia một cơ hội quật khởi dựng lại trên muôn người, đáng giá.
Tô Danh Chấn hung hăng gật đầu, mặc cho nước mắt của mình từ tay phụ thân chảy ra.
Tô Tú chết rồi, cũng không có tiếc nuối quá lớn.
Nghĩ đến nhắc nhở của phụ thân trước khi chết, Tô Danh Chấn thu lại tâm tình lo lắng, giơ tay kéo thê tử ôm trong ngực:
- Viện Nhi, rất xin lỗi. Lòng ta bực bội, không nên lớn tiếng với nàng.
Hà Viện lắc lắc đầu, rúc vào vòng trong khuỷu tay vững chắc của chồng: - Phu quân, chỉ đều tại thiếp bất tài, chỉ biết khóc lóc chọc chàng bực bội, lại không nghĩ đến làm thế nào để làm chàng bớt buồn phiền.
Tô Danh Chấn giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng đã to lên của thê tử, tràn ngập áy náy nói: - Viện Nhi, là ta không tốt. Chỉ nghĩ đến phiền não của mình mà không để ý đến nàng, đừng khóc, chúng ta về sau sẽ sống tốt hơn được không. Đợi khi về đến huyện Vân Dương ta cam đoan mỗi ngày đều ở bên nàng, cùng nhau đợi đứa nhỏ của chúng ta chào đời.
Hắn nhìn ánh mắt Hà Viện nói:
- Cha đã đặt tên rất hay cho đứa nhỏ, gọi là Tô Thập Chu, tự là Cố Vi!
- Dạ! Phụ thân nghĩ cái tên rất hay.
Tô Danh Chấn có chút không yên lòng nên không nghe được tiếng thê tử trả lời, trong lòng hắn chỉ nghĩ đến lời cha nói: - Danh Chấn, nhớ kỹ, Tô gia này tạm thời như thuyền lớn chìm xuống, sớm muộn gì cũng sẽ được con của con một lần nữa cầm lái đón gió phá sóng!
Đường đi cũng không bằng phẳng, xe ngựa lung la lung lay, tuy rằng bên trong đệm lên bông lót thật dày để ngồi, nhưng vẫn sốc rất nhiều. Hà Viện đã mang thai tháng thứ năm đúng là thời kỳ cơ thể có phản ứng lớn, xóc nảy lâu không kìm được nôn mửa. Tô Danh Chấn gọi tiểu nha hoàn Liễu Nhi ngồi ở phía ngoài thùng xe, kêu nàng lấy cái chậu mang vào, chỉ có điều gọi mấy lần mà cũng không có người đáp lại, trong lòn Tô Danh Chấn lại một cơn tức giận nữa xông đến.
Tô gia mới mất thế, một tiểu nha đầu không ngờ cũng không để ý đến mình!
Hắn liền mở tấm rèm thật dày, mạnh mẽ kéo rèm cửa thùng xe ra.
Một khối thi thể vẫn còn hơi ấm rơi vào lồng ngực Tô Danh Chấn, khuôn mặt thanh tú của tiểu nha hoàn Liễu Nhi hiện ra trong tầm mắt hắn. Đôi mắt nàng ta mở thật to, miệng há hốc, dường như muốn la lên, cuối cùng lại không phát ra tiếng, hoặc là, một tiếng rên rỉ thê lương kia đã bị gió Bắc thổi đi đến phương trời xa xôi nào rồi?
Trên ngực trái Liễu Nhi cắm một mũi tên, từ nhỏ chăm chỉ luyện võ nghệ Tô Danh Chấn chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhận ra tên nỏ được bắn ra là từ liên nỏ trang bị cho kỵ binh tinh nhuệ nhất Đại Hán Hắc Kỳ Lân quân. Loại tên nỏ này chỉ dài có hơn một thước, cũng là rèn từ sắt thuần mà ra, vô cùng sắc bén, thế lớn lực nặng, cách tám mươi bước có thể phá vỡ hai tầng da trâu bên trong giáp dễ dàng như cắt một tờ giấy trắng.
Cả đội quân Đại Hán, chỉ có không đến ba ngàn người trong Hắc Kỳ Lân quân mới có tư cách trang bị loại tên nỏ này. Trong nháy mắt, đoán được chân tướng của sự tình sắc mặt Tô Danh Chấn trắng bệch, nỗi sợ hãi ngập trời không khống chế nổi lan tràn khắp trong lòng. Hắn cứng nhắc ngẩng đầu hướng tầm mắt về phía xa xa, đầy bụi đất màu đỏ.
Thi thể nằm rải rác khắp nơi trên mặt đất, ven đường còn loang lỗ nhiều chỗ tuyết đọng bị máu nhuộm. Trong tuyết kia từng đốm từng đốm đỏ sẫm, thật giống như một cây mai nở ra vào tháng chạp thật kinh người. Trừ mình những người nhà người hầu quen hay không quen, dùng máu của bọn họ vẽ nên một bức hoạ đẹp như vậy.
Hoàng đế ân chỉ phái đến năm trăm nhân mã đại doanh Kinh Kỳ hộ tống Tô gia sớm đã không thấy tung tích, tầm mắt Tô Danh Chấn có thể thấy đám kỵ sĩ áo giáp màu đen quơ hoành đao sáng loáng trong tuyết, lần lượt từ phía sau chém chết con cháu Tô gia đang chạy trốn. Hoành đao sắc bén dựa vào quán tính có thể dễ dàng đem áo giáp bổ ra, huống chi dân chúng bình thường?
- Phu quân? Làm sao vậy?
Hà Viện thấy thân hình phu quân cương cứng bất động ở cửa xe, nàng không kìm nổi đến gần từ phía sau ôm lấy phần eo hùng vũ của phu quân: - Thiếp tốt hơn rồi, đừng kêu Liễu nhi nữa, cả đêm hôm qua nàng ấy không ngủ. Phu quân, sao thân thể chàng lại cứng như vậy? Có phải lạnh hay không? Mau vào trong xe đi.
Hà Viện vội vàng nói.
Tô Danh Chấn chậm rãi xoay người, trên mặt hai hàng nước mắt, tròng mắt của hắn là một mảng màu sắc mờ mịt, đâu còn phân ra được đen trắng? Hắn nhếch miệng cười cười, một cỗ máu đen theo khoé miệng chảy xuống.
- Ta không sao, Viện Nhi. Đi, chúng ta về nhà.
Đế Trụ
Tác giả: Trí Bạch