Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
Nguồn truyện: Metruyen.com
(¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)
Hai phần ý chỉ rất nhanh liền soạn thật tốt, một phần để khoái mã đưa đi Đại Đồng, một phần khác Lư Sâm vốn định để Lễ Bộ Thượng thư Hầu Thân đưa đến Tô phủ, nhưng ngẫm nghĩ một chút vẫn quyết định tự mình đi một chuyến.
Toà nhà lớn của Tô phủ nằm ngay trên đường lớn Dương Bình, đất đai cực kỳ rộng lớn. Luận về quy mô thì ngoại trừ vương phủ của Huy Vương Lưu Thực có thể so sánh, ngoài ra trong thành Thái Nguyên không có toà nhà thứ hai có thể so sánh cùng. Quy mô như vậy lại không cần lo lắng bị Hoàng thất nghi kỵ, có lẽ ở Thái Nguyên phủ chỉ có một mình Tô gia có vinh hạnh đặc biệt này. Ngay cả Âu Dương gia, toà nhà rộng lớn ở Thái Nguyên Phủ cũng kém xa Tô gia. Giả dụ sớm đã có Trung vương Lưu Lăng ở trong đó, ai dám xây dựng toà nhà của mình quá mức tráng lệ như vậy?
Rất nhiều đại nhân sau khi Hiếu Đế đăng cơ liền chủ động chuyển nhà, bỏ trống không nguyên toà nhà to lớn của mình mà đến ở trong đình viện nhỏ bé, đơn giản là vì để người khác thấy rõ thái độ của mình thôi. Ngay cả vương phủ của Trung vương dưới một người trên vạn người cũng chỉ lớn cỡ đó, ai cũng cân nhắc kỹ lưỡng đến phân lượng của bản thân.
Cỗ kiệu dừng lại ở trước cửa Tô phủ, con cả Tô gia Tô Danh Chấn đã đứng chờ ở bên ngoài từ lâu rồi. Sau khi nhận được tin tức, Tô Tú liền bảo con của mình ra đứng bên ngoài, ước chừng đã một canh giờ.
Tuyết trước cửa đã được quét sạch, nhưng không biết vì sao, tường cao đại viện Tô phủ kia bên dưới những nhánh cành khô của gốc cây già làm nổi bật vẻ tiêu điều như vậy, Lư Sâm không biết có phải là bởi vì tâm tình của mình lúc này hay không, hay là đây đại biểu cho sự huy hoàng của toà nhà lớn này thật sự đang tàn lụi rồi.
- Bái kiến thế bá, sau khi tiểu chất biết được thế bá muốn tới vẫn luôn đứng chờ ở trước cửa, nếu không phải thân thể gia phụ thật sự không tốt, gia phụ cũng muốn đích thân ra cửa nghênh đón.
Tô Danh Chấn làm một lễ vãn bối dành cho trưởng bối.
Lư Sâm cười giơ tay đỡ hắn một chút nói: - Thế chất khách khí, lão phu bận rất nhiều chuyện cho nên chậm chễ chốc lát, ngược lại để cho thế chất phải chờ rồi.
Tô Danh Chấn nói: - Thế bá không cần nói như vậy, đây là vãn bối phải tận lễ nghĩa.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào sân, hai hàng tôi tớ đứng hai bên lối đi, khom khom thân thể nghênh đón Lư Sâm, tiếp đãi long trọng như vậy khiến cho Lư Sâm có chút không thích ứng. Chỉ có điều hơi tưởng tượng một chút sẽ hiểu được nguyên nhân Tô Tú lại sai nhiều người ra đón tiếp mình như vậy, nghĩ đến Tô Tú vẫn có chút ý đồ giãy giụa mong xoay người, Lư Sâm lại cảm thấy có chút chán ngán.
Đến phòng khách sau khi ngồi xuống, lập tức liền có nha hoàn xinh đẹp bưng trà thơm lên. Lư Sâm nâng chung trà lên nhấp một miếng lập tức hỏi: - Tô đại nhân gần đây như thế nào rồi? Trong triều nhiều chuyện cũng không thể phân thân được, nếu không lão phu sớm đã đến thăm Tô đại nhân một chút rồi.
Tô Danh Chấn lễ phép đáp: - Trước đó vốn là vẫn tốt, sau trận đại tuyết lại bị phong hàn, mấy ngày nay mỗi ngày đều mê man, khó được tỉnh táo.
Lư Sâm thở dài nói: - Tô đại nhân lo lắng quốc sự cả ngày vất vả làm lụng, thật sự là bị mệt vật ngã đấy. Hiện tại cũng tốt, tính dưỡng tốt một thời gian ngắn, đến khi hồi phục lại trở lại trong triều đình vì Bệ hạ tận lực là được. Công việc đúng là nhiều không hết, lão phu bây giờ cũng thường xuyên cảm thấy lực bất tòng tâm.
Tô Danh Chấn cảm động nói: - Đa tạ thế bá quan tâm, phụ thân ông ấy... Kỳ thật đã có dự tính sẽ cáo lão hồi hương. Ngày trước đã từng nói với cháu, muốn trở lại quê nhà Hoè Châu xem xem.
Lư Sâm nói: - Tô đại nhân làm lụng vất vả nửa đời người cũng nên nghỉ ngơi cho thật tốt một chút, ta nhớ từ khi Tô đại nhân theo Rồng đến nay vẫn chưa có trở về Hoè Châu lần nào? Đây là phần vì nước vì dân, lão phu thật là khâm phục đấy. Ha hả... Tuy nhiên chỉ sợ Tô đại nhân không trở về Hoè Châu được rồi.
Lão thốt ra lời này xong, sắc mặt Tô Danh Chấn lập tức trắng bệch.
- Thế bá... Chỉ giáo cho?
Đối với phản ứng của Tô Danh Chấn Lư Sâm rất hài lòng, lão là cố ý nói như vậy. Cười ha hả, Lư Sâm an ủi Tô Danh Chấn nói: - Thế chất nghĩ nhiều rồi, lão phu lần này đến thật ra là do Bệ hạ nhắc nhở, cố ý đến an ủi Tô đại nhân đấy. Trong lòng Bệ hạ vô cùng nhớ thương Tô đại nhân, thường xuyên nói với ta đã không có Tô đại nhân ở bên người, cảm giác, cảm thấy cả người không thoải mái. Mặt khác Bệ hạ cố ý nhắc nhở ta thân thể Tô đại nhân đâu dễ mắc bệnh, sau khi sức khoẻ tốt lại hồi triều giúp Bệ hạ phân ưu.
Lão cười cười nói: - Tô đại nhân tuy rằng thân thể không khoẻ, không thể kề bên Bệ hạ nhưng thánh quyến vẫn dạt dào như xưa. Đúng rồi, Bệ hạ cố ý tấn phong hiền thê của thế chất Hà thị vị Tam phẩm cáo mệnh, ý chỉ lát nữa ta sẽ tuyên đọc, chúng ta trước tiên đi xem Tô đại nhân đi.
Tô Danh Chấn quỳ xuống đầu chạm đất nói: - Tạ ơn Bệ hạ ân điển.
Tô Danh Chấn dẫn đường, hai người một trước một sau tới phòng ngủ của Tô Tú. Thê tử của Tô Tú đã qua đời từ rất lâu, nhưng ông ta vẫn không lấy vợ kế, cũng chưa từng thu nạp dù chỉ một phòng tiểu thiếp, nếu luận về mỗi điểm này Lư Sâm đối với ông ta vẫn là hết sức khâm phục. Trong phòng ánh sáng rất mờ, vẫn chưa bước vào cửa đã cảm nhận được một cỗ âm khí rét căm căm.
Lư Sâm vừa vào cửa chính liền thấy Tô Tú giãy dụa muốn ngồi dậy, hai tiểu nha hoàn cố hết sức đỡ ông ta. Lư Sâm nhanh chóng đi mấy bước dìu cánh tay Tô Tú, nhìn ông ấy giống như già đi hai mươi tuổi rồi không khỏi cảm thán: - Tô đại nhân, chúng ta mới hơn mười ngày không gặp, tại sao đã tiều tuỵ thành cái dạng này?
Tô Tú muốn thi lễ lại bị Lư Sâm cứng rắn ngăn lại, hai người nắm chặt lấy tay nhau.
Tô Tú nhìn Lư Sâm nước mắt tuôn đầy mặt: - Đa tạ đại nhân còn băn khoăn hạ quan, hạ quan trong lòng... Cảm động.
Lư Sâm an ủi vài câu, nhớ lại trước kia là quan đồng liêu, đều có chút sụt sùi. Hai người cứ nói chuyện qua lại, tinh thần Tô Tú cũng trở lên tốt hơn nhiều. Lúc nghe tới Bệ hạ phong con dâu vị Tam phẩm cáo mệnh phu nhân, Tô Tú cảm động lệ nóng lưng tròng.
Chỉ có điều ông ta còn chưa kịp tạ ơn, lão đồng liêu Lão Tể tướng Lư Sâm bỗng nhiên sắc mặt trở nên trịnh trọng.
Lão lấy từ trong ngực ra một bao đồ vật gì đó đặt ở đầu giường Tô Tú, có chút thương cảm nói: - Bệ hạ nhớ đến bệnh tình của Tô đại nhân, cố ý bảo Ngự y Thái y viện phối một phương thuốc. Tô đại nhân...
Câu kế tiếp rốt cuộc Lư Sâm nói không nên lời, mà Tô Tú thời khắc này cứng nhắc giống như khỉ hoá đá. Nhìn một viên thuốc nằm giữa một dải lụa trắng, Tô Tú nước mắt theo cằm nhỏ xuống.
- Lư đại nhân không cần nói nữa, ta hiểu rõ.
Đế Trụ
Tác giả: Trí Bạch