Lý do điều Kiến Hùng quân đến Đại Đồng ở phía Bắc có rất nhiều, phòng ngừa Đại Liêu xâm lấn chỉ là một cái cớ. Cứ như vậy, thông gia của Đại học sĩ Tô Tú là Chỉ huy sứ Kiến Hùng quân Hà Khôn mặc dù cách Thái Nguyên càng gần, ở ngoài mặt mà xem Tô Tú lại thêm một người ủng hộ.
Nhưng Hà Khôn từ ngày lãnh binh xuất phát trong lòng của hắn như bị mây đen che khuất, u ám nhìn không thấy một tia sáng. Bệ hạ ở trong ý chỉ biểu đạt ý tứ rất rõ ràng, bởi vì chuyện của Ưng Dương lang tướng Hải Lý của Liêu quốc nên quan hệ hiện tại của Hán và Liêu phải hết sức thận trọng, ai cũng nói nếu không may bốn trăm ngàn Cung Trướng quân bách chiến tinh binh của Đại Liêu rất có thể sẽ chỉ huy xuôi về phía nam, cho nên điều đi Kiến Hùng quân lên phía Bắc cũng là việc dễ hiểu.
Vấn đề mấu chốt nằm ở chỗ này, nếu là phòng ngừa rắc rối có thể xảy ra, vậy tại sao không cho phép mình mang nhiều binh mã một chút? Mười ngàn người, đừng nói đến sức chiến đấu của Kiến Hùng quân không phải đối thủ của quân Cung Trướng tinh nhuệ của Đại Liêu, cho dù là sáu vạn Kiến Hùng quân toàn bộ Bắc thượng có thể chống đỡ được một lần tấn công của Liêu binh hay không cũng không thể nói được.
Mười ngàn người, còn chưa đầy hàm răng của đàn sói đói Đại Liêu đâu.
Từ khi nhận được ý chỉ của Bệ hạ, trong lòng Hà Khôn liền như mọc một cái nhọt rối rắm lớn, chính hắn nghĩ hết biện pháp cũng không giải được. Bất kể lý do hắn đến phía Bắc đầy đủ, hắn đều ngửi thấy được mùi vị của một âm mưu. Hà Khôn này ưu điểm lớn nhất chính là lúc nào bản thân cũng tỉnh táo, mỗi ngày đều xem xét nhìn lại xem mình có phạm phải sai lầm nào không.
Cho nên từ ngày theo đại quân xuất phát, hắn không ngừng ở trong lòng suy nghĩ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì khiến cho Bệ hạ nảy sinh lòng nghi ngờ với mình? Nếu thật sự chỉ là đổi nơi đóng quân bình thường, tuyệt đối sẽ không để những đội ngũ khác của Kiến Hùng quân giữ nguyên tại chỗ! Nghĩ tới nghĩ lui Hà Khôn chỉ có thể nghĩ ra một kết luận, mấy năm này mình quả thật có chút thái quá rồi.
Đầu tiên là cùng Đại học sĩ Tô Tú kết thành thông gia, chỉ cách một năm lại cùng Quận thủ Hoè Châu Âu Dương Minh kết thành huynh đệ. Hai thế gia lớn nhất trong triều đình đều có quan hệ với mình, muốn không có người đố kỵ đều khó có thể!
Nghĩ đến đây, Hà Khôn trên người mồ hôi lạnh liền không ngừng chảy xuống. Vì sao mình lại có sơ sót nghiêm trọng như vậy? Gả nữ nhi của mình cho Tô Danh Chấn con của Tô Tú, ý định ban đầu chẳng qua chỉ là muốn tìm cho con gái một nơi tốt để gả. Tô gia nhiều đời công khanh gia giáo, nữ nhi của mình gả vào đó sẽ không bị uất ức. Mà cùng Âu Dương Minh kết bái huynh đệ cũng chỉ vì lúc uống rượu mừng tiêu diệt hãn phỉ Hoè châu Uông Chân, sau khi say rượu cùng Âu Dương Minh nói đùa một câu, nhưng ai biết sau này Âu Dương Minh lại cho là thật, từ đó về sau thấy hắn luôn gọi là huynh trưởng.
Nghĩ đến chính mình không ngờ lại ngu xuẩn vậy, hắn liền ảo não suy nghĩ, vò vò tóc trên đầu. Bản thân đã cẩn thận hơn nửa đời người trong quan trường, làm sao lại để dính vào trò tiểu xảo của Âu Dương gia mà không nhìn ra? Một tiếng đại ca tuy rằng không thể chứng minh mình thực sự sẽ xem Âu Dương Minh trở thành huynh đệ, nhưng lại vô tình bị trói buộc trên chiến thuyền lớn Âu Dương gia này!
Chính mình ngàn cẩn thận vạn cẩn thận, vẫn bị cái gọi là thế gia tính kế.
Nghĩ thông suốt điều này, ngược lại trong lòng Hà Khôn thoải mái hơn một chút. Bệ hạ nếu là hoài nghi mình câu kết thế gia, vậy còn chưa tính đến tai hoạ gì. Chỉ cần mình về sau cùng với Tô gia và Âu Dương gia giãn khoảng cách ra, thậm chí đứng ở phía đối lập hai nhà, chỉ cần Bệ hạ cho mình đủ thời gian để bày tỏ thái độ, chuyện này hoàn toàn có dư đường sống.
Mà lần này Bệ hạ chỉ cho phép mình mang mười ngàn binh đi Bắc thượng, chứ không phải lột bỏ toàn bộ binh quyền của mình, từ điểm đó có thể thấy Bệ hạ không phải hoàn toàn thất vọng về mình. Chỉ cần mình tuân chỉ lãnh binh đóng quân ở Đại Đồng, sau đó mặc kệ là Bệ hạ động thủ với Âu Dương gia, hay là đem dao mổ nhắm vào Tô gia, mình cũng không cần để ý đến.
Ngày đầu tiên đến Đại Đồng, theo phân phó của Hà Khôn phụ tá của hắn viết một bản tấu chương tố cáo mưu đồ gây rối của Âu Dương gia và dùng khoái mã vượt hơn sáu trăm dặm đưa đến Thái Nguyên Phủ. Sở dĩ làm như vậy là muốn nhanh chóng phủi sạch quan hệ với Âu Dương gia, tuy rằng thủ đoạn hết sức vụng về vả lại đê tiện, nhưng trước mắt Hà Khôn cũng chỉ có thể làm như vậy. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc mưu phản, phần tiền đồ này của mình đều là do Bệ hạ và Tiên đế cất nhắc, không có Hoàng thất ủng hộ, hắn biết mình cái gì cũng không phải.
Mà sở dĩ chọn Âu Dương gia ra tay, bởi vì thứ nhất là sau khi suy nghĩ thông suốt Hà Khôn đối với cách làm người của Âu Dương Minh hết sức khinh bỉ. Thứ hai là bởi vì dù sao nữ nhi của mình cũng gả đến Tô gia rồi. Lại nói Tô Tú chính là tọa trấn ở Quân Cơ Xứ, sau khi bản tấu đưa lên Tô Tú xem qua nhất định ông ta sẽ hiểu được dụng ý của mình. Lão hồ ly giảo hoạt Tô Tú kia, nhất định sẽ ra sức giúp mình hơn. Tô gia giao đấu với Âu Dương gia đã nhiều lần bị thua thiệt, biết rõ việc này cũng không đủ để đả kích Âu Dương gia nhưng chỉ cần có thể khiến đối phương khó khăn một chút, Tô Tú cũng vui vẻ làm.
Chỉ có điều Hà Khôn không nghĩ tới chính là, bản tấu của mình lần lượt đưa tới rồi, nhưng hoàn toàn không có qua tay Tô Tú. Đại học sĩ Tô Tú bởi vì “thân thể không khoẻ” được Bệ hạ chấp thuận cho ở nhà nghỉ ngơi, không cần vào phòng Quân Cơ làm việc vất vả nữa rồi.
Bản tấu này là bị Lư Sâm giao cho Hiếu Đế, Hiếu Đế nhìn thấy chỉ thản nhiên cười cười, lập tức đem bản tấu để sang một bên không xem đến lần thứ hai. Dựa vào sắc mặt Hiếu Đế Lư Sâm không có nhìn ra cái gì, nhưng trong lòng không khỏi lạnh xuống. Lão biết Tô gia xong đời, ở Đại Hán vĩnh viễn đều không có khả năng xoay người.
Một lát sau, Hiếu Đế nói với Lư Sâm: - Thay Trẫm viết một phong thư cho Hà Khôn, nói cho hắn biết Trẫm tin tưởng hắn. Lệnh hắn dẫn binh cho tốt, cửa lớn phía Bắc giang sơn của Trẫm đều giao cho hắn trấn thủ.
Ngẫm nghĩ một chút, Hiếu Đế hỏi: - Hà Khôn có phải có một người con gái không?
Lư Sâm gật đầu nói: - Vâng, ái nữ của Hà Khôn là Hà Viện năm trước đã gả cho con của Tô Tú là Tô Danh Chấn.
Hiếu Đế ừ một tiếng, ra vẻ tuỳ ý nói một câu: - Cho con dâu cả của Tô gia một cáo mệnh đi, tam phẩm là tốt, mặt khác thay ta đi đến Tô gia thăm Tô Tú, nói cho hắn biết dưỡng bệnh thật tốt, chờ sức khoẻ hắn tốt rồi tiếp tục đến giúp Trẫm nghĩ ra kế sách các thứ.
Lư Sâm kinh ngạc một chút, lập tức hiểu rõ ràng. Lão khom người lên tiếng, lập tức lui ra ngoài.
Đế Trụ
Tác giả: Trí Bạch