“Nghĩ không thông thì ngủ một giấc rồi nghĩ tiếp,“ chỉ thấy Mạc Tiểu Lạc cúi đầu xuống, đôi môi anh đào nhẹ nhàng hôn lên mí mắt Thẩm Mặc: “Ta biết, chuyện này nhất định không làm khó được ngươi, đợi ngươi ngủ dậy, tự nhiên sẽ nghĩ thông suốt.”
“Lúc này, sao ta ngủ được?” Lúc này chỉ thấy Thẩm Mặc nhắm mắt lại, vùi đầu vào ngực Tiểu Lạc, uể oải nói: “Lần này, ta vậy mà lại khiến nhà mình gà bay chó sủa, ta thật sự là. . .”
“Ai bảo ngươi ngủ?” Chỉ thấy Mạc Tiểu Lạc cúi đầu xuống, cắn vành tai Thẩm Mặc, trong hơi thở dồn dập của cô nương, mang theo một tia hoảng loạn và e thẹn nói: “Ta để ngươi ngủ. . .”
. . .
Từ giờ khắc này trở đi, Thẩm Mặc dường như quên hết tất cả, trong lòng và toàn thân hắn, chỉ có sự dịu dàng và ấm áp của Tiểu Lạc.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây