“Nhưng nếu ta để bọn họ nhìn ra vẻ mặt không đúng, khó tránh khỏi bị bọn họ hiểu lầm là ta có manh mối, nhưng lại không chịu nói rõ. Nhưng nếu ta nói ra thì manh mối lại chưa chắc chắn. Cho nên ta chỉ đành âm thầm giả vờ trước.”
“Bận rộn cả ngày rồi, chúng ta cũng nghỉ ngơi sớm đi!” Chỉ nghe thấy Thẩm Mặc khẽ nói bên tai Mạc Tiểu Lạc.
“Được. . .” Tiểu Lạc nghe vậy liền run lên, nàng đáp một tiếng, cả người lâng lâng đứng dậy.
Sau đó, cô nương này lo lắng đi qua đại sảnh, đến bên kia, mở cửa phòng ngủ.
Đợi đến khi nàng phát hiện Thẩm Mặc không đi theo, cô nương này lập tức thở phào nhẹ nhõm!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây