Tiểu Lạc bị ánh mắt Thẩm Mặc nhìn chằm chằm như vậy, bỗng chốc cảm thấy bối rối. Câu nói “vật trong tay ta” mà Thẩm Mặc vừa nói, nghe vào tai Tiểu Lạc, sao nghe cũng không giống như đang nói về những tên thích khách, mà là đang nói về nàng!
Cô nương đơn thuần này nhất thời bối rối và xấu hổ, chỉ cảm thấy luống cuống tay chân, ngay cả chuyện khóc cũng quên mất.
“Ngươi cứ yên tâm đi!”, Thẩm Mặc thấy tâm trạng Tiểu Lạc đã khá hơn, hắn lại nói tiếp, “Những gì ta nói ở chùa Phúc Long vừa rồi, không phải là toàn bộ những gì ta biết.”
“Đám hung thủ kia tuyệt đối không ngờ, ta biết nhiều hơn bọn họ tưởng tượng!”
Thẩm Mặc mỉm cười, nhìn sóng nước Tây Hồ lấp lánh bông liễu bay xa: “Những người này. . . rất thú vị, nhưng bọn họ chạy không thoát!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây