“Hình như là Bạch. . . Luân?”, Thương Ngọc Lăng nghĩ một lúc mới nhớ ra tên người này, “Tên đó dáng người thấp bé, là một tên béo trắng, ngươi muốn tìm hắn sao?”
“Đúng vậy, tìm hắn hỏi xem tình hình của mười hai người chết kia thế nào.” Thẩm Mặc gật đầu.
“Nếu ngươi đi bây giờ, ta có thể đi cùng ngươi.” Thương Ngọc Lăng nhìn sắc trời, rồi cười nói với Thẩm Mặc, “Dù sao bọn họ dọn dẹp chén bát cũng phải mất một, hai canh giờ. Ta đi cùng ngươi tìm Bạch Luân, cũng đỡ phải gặp mặt mà không biết nhau.”
“Vậy cũng được”, Thẩm Mặc nghe vậy, lập tức vui vẻ đồng ý, rồi hắn gọi Mạc Tiểu Lạc, ba người cùng nhau bước ra khỏi chùa Phúc Long.
Cảnh Phúc cung và chùa Phúc Long chỉ cách nhau một bức tường, sau khi ra khỏi cổng chùa Phúc Long, bọn họ đi về phía bắc ba, bốn mươi mét là đến nơi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây