“Thẩm bộ đầu nói đùa rồi”, Thương Ngọc Lăng quay đầu lại, cười nhìn Thẩm Mặc, “chết hơn mười người rồi còn làm pháp sự gì nữa? Pháp sự siêu độ sao?”
Câu nói đùa của hắn khiến Thẩm Mặc cũng bật cười.
“Vậy ra, từ đầu đến cuối, Thương quản sự là người trực tiếp điều hành pháp sự này của phủ học sĩ sao?”, Thẩm Mặc suy nghĩ một chút, rồi cười hỏi Thương Ngọc Lăng, “Ta thấy ngài tuổi còn trẻ, không ngờ đã được phủ học sĩ trọng dụng như vậy! Thật đáng khâm phục!”
“Pháp sự này quả thật là ta lo liệu mọi việc”, Thương Ngọc Lăng nhìn vào bên trong đại điện, thở dài, “nhưng làm được nửa chừng, lại hỏng việc rồi.”
“Hơn nữa, ta cũng không phải là tổng quản, quản gia gì, chỉ là một quản sự nhỏ bé thôi.” Thương Ngọc Lăng cười khổ, “Những người như ta, cả năm cũng chẳng gặp được học sĩ nhà ta một lần. Lần này làm mất chén nguyệt quang, e là lại bị mắng cho một trận rồi!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây