Hàn Sinh Dịch lau mồ hôi lạnh, thở phào nói: “Phù, Diệp đạo hữu, chúc mừng ngươi đã trở lại! Lão phu đã từng tuổi này nên trái tim nhỏ bé của ta có chút yếu ớt, nếu rơi vào loại tình huống khẩn cấp này kéo dài thì không khéo sẽ sợ đến vỡ tim mà chết mất.”
Diệp Thu trong lòng vui vẻ, không nghĩ tới lão nhân này còn rất hài hước.
“Hôm nay ta xem như bội phục! Mới vừa rồi một kiếm kia của Diệp đạo hữu có thể nói là kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu, kinh hãi thế tục. Trải qua trận chiến này thanh danh của Diệp đạo hữu sợ là sẽ truyền khắp cảnh nội của Đông Hoang.” Hàn Sinh Dịch liến thoắng nói ra, đây đều là những lời xuất phát ra từ nội tâm của ông ta chứ cũng không phải là lời nói khách sáo.
Diệp Thu dung một kiếm trọng thương Thôn Thiên Tước, lấy Giáo Chủ cảnh trảm lui Chí Tôn cảnh, bới sự tích như vậy thì Hàn Sinh Dịch dám chắc tại Đông Hoang chưa bao giờ phát sinh qua. Huống chi đây còn là một con Thái Cổ đại hung, ác danh đại thiên đại đỉnh Thôn Thiên Tước.
Ông ta có dự cảm, từ nay về sau chỉ sợ đại danh của Diệp Thu tuyệt đối sẽ truyền khắp Đông Hoang.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây