Trong nháy mắt, Thác Bạt Tuấn đã rút đao ra, khí tức của Thiên Tướng bát phẩm lập tức bộc phát mà chuẩn bị chém tới
Bỗng nhiên có một cỗ kiếm ý khoá chặt lấy hắn, trong khoảnh khắc cả người Thác Bạt Tuấn dường như mất đi thần trí.
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi mà hắn tựa như nhìn thấy cái chết của chính mình mà trong nháy mắt mồ hôi lạnh chảy ra đầm đìa, sắc mặt tái nhợt yếu ớt, bàn tay cầm đao đều run lẩy bẩy.
Ánh mắt Thác Bạt Tuấn nhìn chằm chằm vào bóng dáng áo trắng trên bầu trời. Diệp Thu đứng ở đó trông giống như một thanh kiếm chỉ thiên, xuyên thẳng vào nỗi sợ hãi trong lòng hắn.
Giờ khắc này Thác Bạt Tuấn rốt cuộc đã hiểu ra vì sao Tiêu Dật lại dám phách lối, không sợ hãi gì như vậy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây