“Cho nên sư huynh gọi chúng ta tới là để nói về vấn đề này sao?” Tề Vô Hối dường như đã hiểu nhưng vẫn mở miệng hỏi, hắn muốn biết ý cụ thể của Mạnh Thiên Chính là gì.
Mạnh Thiên Chính chậm rãi nói: “Lần này dưới núi e là đã sớm loạn hết lên. Đám tu sĩ chúng ta nhận ân trạch của đất trời, hưởng khí vận của nhân gian, đáng lẽ không nên ngồi khoanh chân nhìn. Năm đó Huyền Thiên sư thúc đã từng một mình gánh vác trách nhiệm về sự tồn vong của nhân tộc tại Đại Hoang chúng ta mà ngăn cản vạn tộc bên ngoài đường chân trời. Bây giờ Huyền Thiên sư thúc đã quy tiên, vậy chúng ta cũng nên đảm nhận phần trách nhiệm này. Chư vị sư đệ, sư muội cảm thấy như thế nào?”
Đám người nghe xong liền cảm thấy phát run, phảng phất nhớ lại trận đại chiến vạn tộc năm đó mà nhiệt huyết dâng trào.
Mặc dù trong bọn họ có rất nhiều người không tham dự trận đấu kia, nhưng đại đa số đều đã nghe qua các trưởng bối kể lại.
Tề Vô Hối cười một tiếng và dậm chân đứng lên nói: “Đời này của ta nói được làm được, nào sợ thứ gì! Chuyện năm đó Huyền Thiên sư thúc có thể làm thì chúng ta cũng có thể làm được!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây