Hội võ kết thúc, Diệp Thu chậm rãi đi đến bên cạnh Lâm Thanh Trúc, nàng lúc này đã từ từ khôi phục lại.
“Sư tôn...” Đôi mắt nàng cong lên giống như vầng trăng khuyết.
Ủy khuất đè nén trong mấy tháng qua của Lâm Thanh Trúc rốt cuộc cũng đã tan biến sau khi nàng thành công chứng tỏ bản thân trong ngày hôm nay.
Nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của các đồng môn cũng không khiến cho Lâm Thanh Trúc đắc ý gì. Ngược lại nàng hiểu rất rõ tất cả những thứ nàng có bây giờ chính là do người nam nhân tôn kính nhất trước mặt đã cho nàng.
“Ừm, ngươi biểu hiện rất không tệ! Ngươi đã mang vinh quang về cho vi sư.” Diệp Thu ôn nhu nói và khẽ vuốt tóc nàng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây