“Hừ, đều chờ đi, bổn công tử hôm nay không thèm tranh chấp với các ngươi. Tốt nhất là các ngươi nên bắt đầu cầu nguyện ngay bây giờ để đừng gặp ta trên sân.” Tề Hạo cười u ám nói ra và xoay người chuẩn bị rời đi.
Lúc này một giọng nói mười phần châm chọc truyền đến để cho Tề Hạo lảo đảo một cái, thiếu chút nữa hắn đã ngã sấp mặt.
“Ngươi là cái thá gì? Buông lời tàn nhẫn ai mà không biết hả?”
Triệu Uyển Nhi đã bị chọc cười. Mái tóc dài đen nhánh của nàng rủ xuống, ánh mắt trong veo như nước, đôi mắt giống như ánh trăng lưỡi liềm.
Phong thái nổi bật như Tiên giáng trần, nghiêng nước nghiêng thành, lại giống như tiên tử ngộ nhập phàm trần, nhiễm nhè nhẹ trần duyên.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây