Lần đầu tiên nhìn thấy mười mấy cột sấm sét đen kịt khủng bố như vậy, linh hồn ở mi tâm của Tiêu Viêm cũng run rẩy kịch liệt. Nó tạo thành một cảm giác nguy hiểm khó có thể hình dung được bao phủ khắp đại não hắn. Lần đầu tiên thấy được nguy cơ khủng khiếp này, Tiêu Viêm không hề chần chờ, liền thu hồi hết khôi lỗi, không nói hai lời rồi phóng người chạy như điên khỏi Lôi trì.
Hắn vốn không biết bóng người chật vật đang bị lôi đình cự long đuổi giết kia, mà cũng không muốn tìm hiểu. Tên kia rõ ràng không phải loại đèn đã cạn dầu, mà đám hắc sắc lôi đình kia còn dữ tợn hơn thế nữa. Tiêu Viêm hiểu được, lấy thực lực của mình chỉ cần dính phải một điểm hắc sắc lôi đình đó thì e rằng sẽ bị đánh cho đến nỗi cặn bã cũng không còn.
“Quả nhiên là vui quá hóa buồn! Không ngờ tại Hư không Lôi trì còn gặp phải chuyện phiền toái như thế này!”
Tiêu Viêm thi triển tốc độ đến mức tận cùng, từng tàn ảnh liên tục hiện lên sau người hắn. Dường như bóng người phía sau đã phát hiện ra Tiêu Viêm nhưng điều làm cho hắn phải âm thầm kêu khổ chính là tên gia hỏa này sau khi phát hiện ra hắn cũng không chuyển hướng, mà ngược lại còn truy thẳng đến chỗ của mình.
“Mẹ ngươi! Ta vậy mà vẫn chưa có bản lãnh vô liêm sỉ bằng ngươi a!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây