Nghe Tử Nghiên nói, đám người Tiêu Viêm sửng sốt, ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta. Rồi nhìn theo hướng nàng, chỉ thấy rừng rậm liên miên, không có gì bất thường.
Tiêu Viêm hơi do dự, Tử Nghiên không thể tự dưng nói hoang. Nàng là người của Thái Hư Cổ Long nhất tộc, đừng nói là hắn. Cho dù cả Dược lão cũng không thể biết rõ được. Tiếng gọi thần bí này chỉ có bản thân Tử Nghiên có thể cảm giác được mà thôi. “Làm sao đây? Tiếng ma thú ở phiến rừng rậm ngày càng lớn, có thể hấp dẫn không ít cường giả lại đây..” Tiểu Y Tiên nhìn Tiêu Viêm nói.
Tiêu Viêm nhíu nhíu mày, nhìn thoáng qua Tử Nghiên đang chăm chú ngó về phía khu rừng rồi gật đầu trầm giọng nói: “đi qua thử xem sao. Ta rất muốn biết bảo bối chân chính là như thế nào? Những kẻ khác không có long uy chấn nhiếp* nên sẽ rất dễ bị ma thú tập kích, chúng ta vẫn còn thời gian”
Thấy Tiêu Viêm gật đầu, khuôn mặt của Tử Nghiên hiện lên vẻ vui mừng, chân điểm nhẹ lên mặt đất một cái rồi lao vút vào bên trong mảnh rừng rậm kia. Đám người Tiêu Viêm thấy vậy cũng vội vàng đuổi theo.
Hơi thở của ma thú ở trong sâm lâm càng hung hãn hơn bên ngoài. Thậm chí có mấy hơi thở hung hãn, bất quá có long uy của Tử Nghiên nên dù có cảm giác được sự tồn tại của Tiêu Viêm cũng phải chần chờ một chút sau đó rút trở về, trong trí nhớ của chúng, kẻ có được cổ hơi thở này đều là những kẻ cực kỳ nguy hiểm, có thể tránh được thì nên tránh càng xa càng tốt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây