Nghe vậy, Tiểu Y Tiên khẽ gật đầu, hít sâu một hơi áp chế cảm xúc khẩn trương trong lòng, ngồi tĩnh tọa trên tế đàn. Tiêu Viêm cũng an tọa ngồi xuống. Hắn ngẩng đầu lên nhìn những chùm sáng từ trên cao chiếu xuống, bàn tay nhẹ nhàng hóa thành hư trảo, trong nhất thời, từ bàn tay truyền đến cảm giác ôn nhu. Ở trong ánh nắng mặt trời , hắn cảm nhận được một loại lực lượng chí dương vô cùng tinh khiết.
“Không tệ!” Tiêu Viêm thầm tán thưởng. Địa phương này thật tốt, ở chỗ này, hắn không cần ra tay làm gì thì Ách Nan Độc Thể của Tiểu Y Tiên cũng phải chịu một loại áp chế đến từ thiên địa. Từ đó, đỡ gặp phải tình cảnh Ách Nan Độc Thể đột nhiên bộc phát, tạo nên một vài phiền toái không cần thiết. Tiêu Viêm khẽ dời ánh mắt, nhìn tấm bia đá trên tế đàn. Trên đường đi đến đây, Diệp Trọng đã từng nói qua, tấm bia đá này chính là chìa khóa để mở ra tế đàn.
Bàn tay Tiêu Viêm khẽ đẩy tấm bia đá qua một bên, cảm giác rạo rực nhất thời xuất hiện nhưng cũng không khiến cho Tiêu Viêm cảm thấy không thoải mái gì. Hắn hơi dùng lực một chút, đem tấm bia đá đẩy ra, vang lên những tiếng “răng rắc”. Tấm bia đá chậm rãi dịch chuyển sang một bên, một hang động u tối nhỏ chừng một quả bóng hiện ra.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tấm bia đá mở ra, tựa như đã khởi động một loại cơ quan mật nào đó, khiến cho những tảng thạch bích ở chung quanh tế đàn cũng di chuyển theo một cách chậm rãi, hình thành nên một bức tường đá hình tròn, đem tế đàn cùng hai người Tiêu Viêm, Tiểu Y Tiên vây kín mít bên trong, không một kẽ hở, từ ngoài nhìn vào chỉ có thể nhìn thấy một bức tường đá cổ xưa cao chót vót.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây