Tiêu Viêm ở một bên nghe nói Dược Lão yêu cầu điện chủ của Hồn Điện giết hắn, lập tức trở nên lo lắng, có lẽ khát vọng sống sót đã chiến thắng nỗi sợ hãi, cơ thể hắn ngay lập tức khôi phục lại khả năng vận động và hô to với điện chủ Hồn Điện: “Điện chủ, đừng giết ta, chỉ có ta biết ngọc cổ ở đâu, Tôn giả Mộ Cốt có đi đến đó cũng chỉ tay không trở về.”
“Ồ?” Trong nháy mắt Hồn Diệt Sinh trở nên hứng thú, nhìn từ trên xuống dưới Tiêu Viêm, trông thấy hắn không giống một kẻ nói dối, cười đùa và nói: “Nói thử cho ta nghe, nếu ngươi nói ra tung tích của ngọc cổ, bổn tọa sẽ không bao giờ đối xử tệ với ngươi.”
Tiêu Viêm hít sâu một hơi, liếc mắt nhìn thoáng qua Dược Trần, trong lòng thầm nói, lão sư, đây là lần cuối cùng ta gọi ngươi là lão sư, ngươi để điện chủ Hồn Điện giết ta, nếu như ngươi đã không có lòng nhân từ, thì đừng trách ta bất nghĩa. Tức khắc hắn nói với Hồn Diệt Sinh: “Năm đó Tiêu gia bị Hộ pháp diệt môn, trên thực tế, ngoại trừ một số tiểu bối của Tiêu gia tu hành bên ngoài, vẫn còn một người sống sót.”
“Chuyện này bổn tọa biết, mau nói trọng điểm, không phải ngươi đã nói với Mộ Cốt rằng Tiêu Sắt đã đưa nha đầu kia đến Hải Minh sao? Ngọc cổ cũng không ngoài ý muốn rơi vào tay Tiêu Sắt.” Hồn Diệt Sinh sốt ruột nói.
“Vậy điện chủ có biết ai là người đầu tiên biết chuyện Tiêu gia bị diệt môn không? Ai là người đưa Tiêu Thanh đến Hải Minh?” Tiêu Viêm nuốt nước miếng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây