“Lão sư, ta...” Tiêu Viêm có hơi chột dạ nhìn sang Dược Trần, hắn vốn tưởng rằng khi Dược lão rơi vào tay Hồn Điện nhất định sẽ chết, ai ngờ điện chủ Hồn Điện lại coi trọng ông ta như thế, giữ ông ta lại.
“Phi, đừng gọi ta là lão sư, ta không có nghịch đồ ngỗ nghịch, bất hiếu, bất trung bất nghĩa, nhận giặc làm cha như ngươi.” Dược Trần yếu ớt phun nước miếng lên khắp mặt Tiêu Viêm.
Tiêu Viêm sờ nước miếng trên mặt, trong lòng buồn bực ngay cả hồn thể cũng có thể phun nước miếng, đồng thời không khỏi có hơi tức giận, trên trán xuất hiện những vết hằn sâu.
Mọi chuyện cũng đã phát triển đến nước này, thật lòng mà nói, hắn cũng không muốn.
Nếu bình tĩnh suy xét, suốt cả chặng đường, tuy rằng hắn chẳng những không tìm được Dị Hỏa, mà còn chịu không ít tội, nhưng Dược Trần thật sự đối xử rất tốt với hắn, không chỉ cứu hắn vô số lần, mà vào thời khắc nguy cấp, khi đối mặt với Mộ Cốt lão nhân ở trình độ đấu tôn, ông ta còn nguyện ý liều mạng cứu hắn để giành lấy một đường sống cho hắn, tất cả những điều đó, Tiêu Viêm đều biết rõ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây