“Ngươi thực sự là cha ta?” Mặt Tử Nghiên lộ ra vẻ mờ mịt, đôi mắt đen nhánh, mơ hồ có ngấn lệ xẹt qua.
Chúc Khôn nặng nề gật đầu, trên mặt vừa kích động vừa đau lòng.
Đang muốn mở miệng an ủi, lại nghe Tử Nghiên nói: “Vậy thì tốt, nếu ngươi là phụ thân của ta, vậy thì tại sao lại muốn bỏ ta lại một mình? Khi ta nhớ ba mẹ thì các ngươi đã ở đâu chứ? Khi ta bị bắt nạt bởi các ma thú ở Ma Thú sơn mạch khác, các ngươi lại ở nơi nào? Không... Ngươi không phải là cha ta, ta ghét ngươi. Ô ô ô. Tên trứng thối, chúng ta đi, mau đưa ta ra khỏi đây, còn nữa ta không muốn muốn gặp lại hắn ta bao giờ nữa. Ô ô...“.
Vừa nói, Tử Nghiên nhào vào trong ngực Tiêu Sắt, khóc rống lên.
“Con ta, đều trách ta, nếu không phải do ta tham lam đống báu vật trong bảo tàng động phủ Cổ Đế kia thì cũng sẽ không bị tên dưới đáy Đà Xá cốc tính kế, vây ở chỗ này mấy ngàn năm, đều trách ta, ngươi đánh ta cũng được, mắng ta cũng được, ta không hề oán hận, con ta, là do ta thiếu ngươi quá nhiều...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây