“Tiểu sắc lang khốn nạn, không nói một tiếng liền chạy tới làm anh hùng, ngươi mà chết thì ta biết làm sao?” Nhìn thấy người mình tâm tâm niệm niệm hơn nửa năm xuất hiện, Tiêu Ngọc không quan tâm nhiều người đang có mặt, nhảy vào lòng Tiêu Sắt, hai cánh tay ôm chặt lấy hắn, mặt đẹp chôn vào ngực.
Huân Nhi cũng muốn qua nhưng nhìn thấy Tiêu Ngọc dẫn đầu một bước cùng với nhớ lại ước định giữa mình và Tiêu Sắt liền ngừng lại, lẳng lặng đứng tại chỗ, mỉm cười quan sát, dù thế nào đi nữa, Tiêu Sắt còn sống là tốt rồi.
Tiêu Sắt có thể cảm nhận được tim Tiêu Ngọc đập kịch liệt, đối với nữ hài cùng lớn lên, là người thứ nhất đi vào trong lòng, gặp lại sau khi xa cách hơn tám tháng, sao hắn lại không kích động chứ?
Huân Nhi vẫn không nói gì, ánh mắt phức tạp nhìn Tiêu Sắt cùng Tiêu Ngọc rồi nhìn về phương xa.
“Đều sắp thành đại cô nương hai mươi tuổi, khóc cái gì, chung quanh đang có nhiều người nhìn kìa.” Tiêu Sắt nhẹ nhàng vuốt ve Tiêu Ngọc, giọng nói dịu dàng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây