Dịch: Lap Tran
----
Lải nhải mắng Ngọc Tiểu Cương một trận xong, Liễu Nhị Long tức khắc dễ chịu hơn rất nhiều, cuối cùng cũng phát tiết áp lực đè nén trong lòng nhiều năm.
“Nhị Long, ngươi xem Tiểu Tân đã thành như vậy rồi, nếu không thì bỏ đi, nhóm Tiêu Sắt cũng sắp tới.” Thấy Liễu Nhị Long mắng mệt rồi, Phất Lan Đức khuyên can.
“Tới thì tới, chẳng lẽ lão nương sẽ sợ mấy tên tiểu quỷ.” Liễu Nhị Long bĩu môi, ánh mắt lại nhìn về phía Ngọc Tiểu Cương ủy khuất sắp khóc, quát to: “Một đại nam nhân, đỏ mắt cái gì, từ trước tới nay ta rất chán ghét bộ dạng ngượng ngùng xoắn xít của ngươi, muốn được người khác tôn trọng thì phải học tôn trọng chính mình.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây