Dịch: Lap Tran
-----
“Chúng ta cũng sẽ quên nhau sao?” Bỉ Bỉ Đông ôm chặt cổ Tiêu Sắt, nước mắt rơi xuống linh hồn hắn.
Dù nàng đã mười chín tuổi, cao vượt Tiêu Sắt, nhưng hai người đứng chung một chỗ lại không có một chút lệch mắt.
“Tương tư đoạn trường hồng tượng trưng cho tình yêu tốt đẹp, nó đã nhận ngươi là chủ, có nó ở cạnh, ngươi sẽ không quên. Có lẽ ta sẽ quên ngươi nhưng ta tin tưởng khi chúng ta gặp lại, liếc mắt liền nhận ra ngươi, cho dù đã quên mất tên, quên mất dáng vẻ của ngươi.” Tiêu Sắt vỗ vỗ lưng Bỉ Bỉ Đông, dịu dàng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây