Dịch: Lap Tran
----
Nghe Chu Trúc Thanh muốn giúp mình, Tiêu Sắt có chút kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn về phía Chu Trúc Thanh, lắc lắc đầu cười, “Không cần, hai tên gia hỏa này vừa nhìn liền biết thiếu khuyết giáo dục. Hơn nữa, một nam nhân mà cần nữ nhân bảo hộ thì cũng không cần sống nữa.”
Lão bản tránh sau quầy thấy hai bên muốn đấu võ, bất chấp nguy hiểm, run run rẩy rẩy đi ra, khẩn cầu: “Mấy vị khách quan, mấy vị khách quan, xin đừng ra tay trong quán, ta còn trông cậy vào quán này để kiếm sống.”
Nhìn bộ dáng chất phác của lão bản, Tiêu Sắt gật gật đầu, buông bàn tay Đái Mộc Bạch, trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người nắm lấy cổ áo Đái Mộc Bạch, tiện tay ném thân thể mập mạp bay ra ngoài cửa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây