Đấu Chiến Cuồng Triều

Chương 392: Xuất chinh

Chương Trước Chương Tiếp

“A...” Lola rõ ràng ngẩn người, lập tức phản ứng lại: “Bạn đợi chút.”

Rất nhanh, một dãy số điện thoại đã gửi đến Vương Trọng bên này.

“Tính cách cô ấy không hiền hoà đâu, nếu hỏi mà nói, cứ nói số điện thoại là mình đưa cho bạn là được.” Lola cẩn thận nói, lập tức lại tò mò bồi thêm một câu: “Nhưng, bạn tìm cô ấy làm gì?”

Lola thực sự không phải người hiếu chuyện, nhưng cũng nhịn không được có chút tò mò.

“Có chút việc, cảm ơn!”

Vương Trọng trả lời phi thường nhanh, lộ ra một loại khẳng định cùng vui mừng, cùng với... Sốt ruột không chờ nổi.

Cái gì vậy! Gã này!

Lola cắn cắn môi.

“Đội trưởng, ai thế? Xem vẻ mặt nghiêm túc này của ngài.” Arnold ở bên cạnh xen mồm, huấn luyện một ngày, lưng cũng gãy rồi: “Nếu không, ngài làm chính sự, chúng ta rút lui trước?”

“Rút?” Lola nghiến răng, khẽ nhíu mày, một vòng phù văn lóng lánh ở trong tay cô: “Hiện tại phải nắm chặt thời gian làm hai buổi tối đặc huấn cuối cùng! Buổi tối hôm nay luyện thêm, tiếp nhận cự hùng rít gào đi!”

Rống!

“A!”

Phòng huấn luyện trời rung đất chuyển một trận, tiểu hùng điên cuồng húc mông Arnold từ trong không gian chạy ra, nháy mắt đem hắn húc không còn bóng dáng, chỉ thấy Anrol bên cạnh liên tục nuốt vài ngụm lớn nước miếng.

Thế này lại là hát vở gì vậy? May mà người vừa rồi hỏi không phải mình...

Quả nhiên là gần vua như gần cọp! Thiên uy này, thật khó dò!

Vương Trọng cũng không biết bên kia bởi vì mình mà dẫn phát thảm kịch, lấy được số điện thoại Caroline, nghĩ tới nghĩ lui, hay là gửi tin nhắn trước đi, có lẽ... Đối phương đã quên ước định thuận miệng kia với hắn.

Sau khi tắt điện thoại, trong lòng Vương Trọng nhịn không được có chút chờ mong...

Hai ngày kế tiếp chính là đủ loại an bài, cái khác cũng ổn cả, khó đối phó nhất chính là lão Porter. Lúc Vương Trọng báo cáo hắn cần đi tham gia CHF, ánh mắt u oán kia của lão Porter, Mã Đông ở bên cạnh nhìn thấy cũng cảm thấy Vương Trọng có phải thật sự có chút nghiệp chướng nặng nề hay không. Mặc kệ nói như thế nào, người ta từ thật xa chuyên môn hướng Vương Trọng mới chạy Thiên Kinh đến làm nghiên cứu, thiết bị cũng đưa đến một đống lớn rồi, kết quả bên này nói đi là đi.

Nhưng lão Porter vẫn rất nhanh đã nghĩ thông, cũng chưa quá mức rối rắm, một mặt gần đây thực nghiệm lại tới thời khắc mấu chốt, thật sự không có thời gian chậm rãi đi khuyên bảo Vương Trọng, một mặt khác, cũng là chủ yếu nhất, lão Porter cảm thấy người trẻ tuổi là như thế, khi nhìn thấy giấc mộng sẽ luôn thích theo đuổi, chưa bao giờ quản giấc mộng đó rốt cuộc xa xôi bao nhiêu, nhưng CHF tàn khốc rất nhanh sẽ mài đi hết cái gọi là nhiệt huyết cùng ý chí chiến đấu của Vương Trọng, vũ lực cái gì cũng là đường nhỏ, mạnh như thế nào nữa cũng luôn có kẻ mạnh hơn ngươi, mỗi ngày tranh cường háo thắng với người ta có phiền hay không? Chỉ có khoa học, mới là thật sự vượt qua chính mình!

Để hắn đi cũng tốt, chỉ cần trải qua chút đả kích và suy sụp, tiểu tử này có lẽ sẽ phát hiện sự tốt đẹp cùng sức quyến rũ của khoa học đi.

So với lão Porter thái độ không mặn không nhạt, phương diện học viện Thiên Kinh sớm đã tổng động viên cả trường. Tuy còn chưa chính thức khai giảng, nhưng rất nhiều học sinh đều đã sớm trở lại trong học viện, chỉ vì tiễn chiến đội.

Ngày xuất phát, trong nhà ga rậm rạp tất cả đều là đầu người, tất cả đều mặc đồng phục học viện Thiên Kinh, ước chừng có ba bốn ngàn người, cân nhắc đến đây còn là thời gian nghỉ hè, hơn nữa toàn bộ người đến đều là tự phát tụ tập, tỷ lệ trình diện như vậy quả thực kinh người. Thậm chí, rất nhiều học sinh chưa tới cũng đều thông qua điện thoại các học sinh đang chú ý nhất cử nhất động bên này.

Học viện Thiên Kinh đã rất lâu chưa từng náo nhiệt như vậy, mọi người giơ lên cao ‘Cầu chúc học viện Thiên Kinh chiến đội kỳ khai đắc thắng’, ‘Các ngươi là ngầu nhất’… biểu ngữ dài, hưng phấn ở trong nhà ga chờ, líu ríu, mồm năm miệng mười.

Xe lửa còn chưa tới, nhưng khi nhìn thấy đám Vương Trọng một nhóm chín người đeo bao lớn bao nhỏ xuất hiện, tiếng thấp giọng thảo luận vốn chỉ là ong ong ong ong, nháy mắt đã chuyển hóa thành tiếng hoan hô như núi lở sóng thần.

“Vương Trọng đội trưởng! Phải thắng nha! Các ngươi là cool nhất!”

“Colby! Tin tưởng bản thân, ngươi làm được! Toàn thể anh em Thánh • Tài Quyết chúng ta đều cổ vũ ngươi!”

“Hyman xã trưởng! Thiên Kinh Dị Năng xã chúng ta trông hết vào ngươi đó! Hyman xã trưởng uy vũ!”

“A! Bộ dáng Glory đeo ba lô cũng thật đẹp trai!”

“Thiên Kinh Thiên Kinh, siêu cấp tinh anh!”

Tiếng líu ríu xung quanh cùng rất nhiều tiếng hô khẩu hiệu trực tiếp chấn động vang cả nhà ga. Lão Green và Saul tới, lão Moore vốn cũng muốn tới, nhưng tựa như đêm qua bị lão Porter tăng ca, hiện tại nhắm chừng còn vành mắt đen sì ở trên đài thực nghiệm.

Trên mặt Lão Green treo nụ cười: “Nên nói nên dặn dò, đều đã nói không sai biệt lắm, lão đầu tử hôm nay không nhiều lời. Vương Trọng, chúc các ngươi tất cả thuận lợi, vô luận cuối cùng thành tích thế nào, các ngươi đều là anh hùng của học viện, toàn thể thầy trò học viện chúng ta đều ở Thiên Kinh đợi các ngươi về nhà!”

“Cảm ơn hiệu trưởng Green, chúng ta sẽ cố gắng!”

Rầm rầm rầm rầm...

Khi nói chuyện, xe lửa vào ga, một nam sinh năm thứ hai chen chúc tới, ở trong đám người hướng Vương Trọng đưa tay: “Vương Trọng đội trưởng! Đem vận may của ta cho ngươi mượn, thời điểm phân khu phải rút được thăm tốt đó! Khởi đầu tốt là một nửa của thành công rồi!”

Vương Trọng cười bắt tay với hắn, ngay sau đó chính là càng nhiều cánh tay hơn.

“Còn có ta! Vận khí của ta tốt! Vương Trọng học trưởng, vận khí của ta cũng cho ngươi mượn!”

“Đệch, ngươi loại mặt hàng đánh cược là thua này đừng đi ra giúp vui, cẩn thận lát nữa đem vận khí của Vương Trọng đội trưởng cũng kéo theo xui xẻo! Nắm của ta, của ta! Vương Trọng đội trưởng, ta đánh bài mười trận thắng chín đó!”

“Của ta! Còn có ta!”

Vô số cái tay vươn tới, Vương Trọng bận tới mức đầu đầy mồ hôi, may mà lão Green bên cạnh đứng dậy: “Được rồi được rồi, hai ba ngàn người, nắm tay từng người một, trời cũng tối mất, ý tứ chút là được!”

“Ôi chao! Đừng chen! Đừng chen! Hiệu trưởng, ta một người cuối cùng! Thật, vận khí ta đặc biệt tốt! Thật sự một người cuối cùng, Vương Trọng đội trưởng!”

Có đôi khi, quá nhiệt tình cũng là loại khủng bố, chờ toàn bộ người của Thiên Kinh chiến đội thật không dễ dàng gì chen lên xe, xe lửa đã trễ ít nhất hơn mười phút đồng hồ.

Ngoài cửa sổ xe, vẫn là vô số khuôn mặt tươi cười hưng phấn, vô số thanh âm đang hò hét.

Học viện khác đối đãi CHF thế nào, Vương Trọng không quá rõ, nhưng ở Thiên Kinh, bởi vì Vương Trọng xuất hiện, bởi vì chiến đội mới xây dựng này, càng quan trọng hơn là, bởi vì Thiên Kinh mấy năm nay đi xuống!

Vương Trọng biết rõ, CHF lần này, thứ chiến đội chịu tải thật sự quá nhiều, nó là hầu như hy vọng cùng giấc mộng của toàn bộ người học viện, mà sau khi Thiên Kinh chiến thắng Adolf, chiến thắng Saxon, loại hy vọng cùng giấc mộng này đã ở trong vô hình được vô số học sinh đẩy đến trên một độ cao rất cao.

Cảm giác cùng vinh!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)