Đấu Chiến Cuồng Triều

Chương 370: Tiểu bạch kiểm (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Đây là liên bang sau khi ban hành chính sách lãnh thổ, thành thị đầu tiên dựa vào lực lượng tư nhân thế lực gia tộc kiến tạo, cũng là lãnh địa tư nhân phát triển tốt nhất, quy mô lớn nhất, phúc lợi cũng nhiều nhất hiện nay.

Glory vẫn luôn cảm thấy rất hứng thú đối với tòa thành thị này, nhờ thường xuyên ở trên tư liệu điện thoại liên bang nhìn thấy các loại tuyên truyền và tin tức về tòa thành thị này.

Nhưng do là thành thị sau giai đoạn giữa của thời đại hắc ám mới bắt đầu xây dựng, tiền thân của nó chỉ là một sơn thôn nhỏ trong dãy núi, cho nên muốn nói thành phố Stuart có danh thắng cổ tích gì chỉ thuần là nói nhảm, cho dù có cũng nhiều nhất chỉ hai ba trăm năm lịch sử, không chừng chính là cái giếng cạn nào đó tiền thân thành thị lúc trước thân là sơn thôn nhỏ, bị cố ý nhuộm đẫm một chuỗi dài truyền thuyết chuyện xưa thần kỳ, sau đó khoác lụa đỏ treo một vòng lớn cách ly để cho người ta xem, chỉ có thể lừa được loại du khách ngu ngốc lắm tiền, người địa phương là chưa bao giờ sẽ hướng những nơi đó nhìn dù chỉ một cái.

Glory đương nhiên cũng sẽ không cảm thấy hứng thú đối với mấy thứ này.

Thành phố Stuart khiến toàn liên bang khắc sâu ấn tượng nhất, không thể nghi ngờ là phương tiện khoa học kỹ thuật cơ sở phát triển, trên đường tùy ý đều có thể nhìn thấy các loại màn hình siêu lớn 24 giờ không gián đoạn truyền phát tin các loại thông tin, tin tức và quảng cáo thú vị, độ cao kiến trúc cả tòa thành thị so với mặt biển cũng là thấp có một không hai của liên bang, tùy ý đều có thể nhìn thấy những nhà cao tầng ở trong thành thị bình thường căn bản không nhìn thấy được.

Trong thành thị có mấy tuyến đường sắt giăng khắp nơi, chỉ là làm công cụ thay đi bộ cho cư dân trong thành thị, chỉ cần tiêu tốn một chút điểm tín dụng, ngươi có thể ngồi xe lửa xuyên qua cả tòa thành thị phồn hoa qua lại vài chuyến cũng được.

Đập vào mắt đều là xa hoa, nghe thấy đều là phồn vinh, phồn hoa hiệu suất cao, là cảm thụ đầu tiên thành phố Stuart đem tới cho Glory.

Chỉ là, mặc dù là đô thị phồn hoa như vậy cũng có nơi không đủ ‘hoàn mỹ’, ở bên cạnh thành thị nhà cao tầng san sát kia, dưới chân tường nương tựa tường thành sinh mệnh thật lớn, nơi đó có cả mảng lớn kiến trúc thấp bé, lấy lời người địa phương thành phố Stuart mà nói, trong một vòng này dọc theo tường thành, tất cả đều là xóm nghèo, loại khu vực này ngư long hỗn tạp, tam giáo cửu lưu tràn ngập trong đó, chỉ cần có tiền, người nơi này có thể làm cho ngươi bất cứ việc gì, tựa như doanh địa dân chạy nạn ngoài thành, ở trong mắt người giàu có, hai cái xưng hô này chỉ là vì một cái ở trong thành, một cái ở ngoài thành mà thôi.

Đương nhiên, tình huống thực tế thật ra còn xa mới tệ như vậy, ít nhất người nơi này còn có thể đủ trả tiền cơm.

Glory đối với khối khu vực này cũng rất có hứng thú, so với những tòa nhà cao tầng trong thành, nơi này không thể nghi ngờ có thể nhìn thấy càng nhiều thứ có liên quan với con người hơn, rãnh nước thối bao trùm ở dưới thành thị phồn hoa, dãy phòng dày đặc hầu như không cắm nổi chân, rất nhiều ngõ ngay cả hai người song song cũng cố hết sức, người nơi này cũng không bận rộn như những người nọ trung tâm thành thị, bên đường cuối hẻm luôn có thể nhìn thấy rất nhiều du côn cùng lang thang không có việc làm, cũng có trẻ con mở to ánh mắt khôn khéo không quá tương xứng với tuổi, người đầy bùn.

Glory say sưa đi ngắm, đối với tất cả đều tràn ngập hứng thú, khách sạn chính chính quy quy là đừng nghĩ, hắn cũng không có hứng thú, càng là tầng dưới chót càng dễ dàng nhìn thấy chân thật hơn, thật không dễ gì tìm được một nơi thoạt nhìn cũ nát có thể ăn được, dựa theo lời của người nơi đây mà nói, cái này gọi là quán cóc.

Trong phòng nhỏ không đến hai mươi mét vuông chỉ có hai ba cái bàn, vòng hông bà chủ tuyệt đối so với Barron còn to hơn một vòng, vừa vào cửa đã nhìn thấy bà cầm cái vỉ đập ruồi đập qua đập lại ở trong tiệm, ở loại địa phương này không cần nghĩ chú ý vệ sinh, đồ ăn người khác ăn xong vẫn còn hơi nóng sẽ bưng lên cho khách nhân là chuyện thường có.

Thì ra đây là ý tứ quán cóc, Glory thấy thú vị, bà chủ nhìn càng thú vị hơn, nam sinh ăn mặc sạch sẽ như vậy, bộ dạng lại trắng trẻo non nớt, ở trong xóm nghèo này tuyệt đối là động vật hiếm có.

Bưng lên hai món ăn nhẹ mới mẻ có mà có được, bà chủ đích thân xuống bếp, kéo cái ghế hứng thú bừng bừng ngồi vào bên cạnh Glory: “Tiểu soái ca, chưa từng thấy ngươi nha, du khách?”

“Ha ha, đúng vậy.”

“Đi xóm nghèo du lịch? Nơi này có cái gì đáng xem!”

“Tùy tiện ngắm chút, cảm giác rất không tồi.”

Bà chủ tương đối cởi mở, đại khái là đã rất lâu chưa thấy soái ca, nói hai ba câu đã bắt đầu bắt chuyện với Glory, tỏ ra cực kỳ nhiệt tình.

Tuy là ở khu dân nghèo, nhưng giống với đại đa số người sinh hoạt ở thành phố Stuart, người nơi này đặc biệt thích buôn chuyện, nhỏ đến ông chủ dài tây gia đoản, lớn đến các loại tin tức vỉa hè của Stuart, lời đồn gia tộc thậm chí kiến thiết thành thị, quả thực là trên trời biết một nửa, dưới đất biết hết, đang tán gẫu có hứng, thình lình bên kia có người vỗ bàn.

“Con mụ béo, ngươi con mẹ nó muốn chết sao? Đã nửa ngày rồi rượu còn chưa đưa lên!”

“Không ăn nữa, ngươi bồi tên tiểu bạch kiểm kia tán gẫu cao hứng đi!”

Khi nói chuyện, ba kẻ ăn mặc kiểu côn đồ trên bàn bên cạnh ợ no, vỗ bàn đá ghế đứng dậy, trên bàn còn lại bảy tám mòn thừa.

Bà chủ trừng mắt, ba thằng cha kia căn bản chưa gọi rượu: “Này này này, các ngươi gọi rượu bao giờ? Muốn đi cũng được, đem tiền cơm lưu lại! Ăn cơm bá vương sao? !”

Lúc này không rảnh để ý tiểu soái ca bên cạnh nữa, bà bước dài một cái đã tới chặn cửa.

“Tony ca, con mụ béo này thật không ra làm sao. Muốn làm chút hoạt động sau khi ăn xong hay không?”

Ba tên côn đồ cười xắn tay áo lên: “Đáng tiếc bộ dạng quá xấu chút, nếu thon thả một chút, ngược hẳn càng có ý tứ.”

“Quỷ chết tiệt mau ra đây!” Bà chủ rõ ràng có chút sợ sệt, hướng về phía phòng bếp bên kia hô vài tiếng cũng không thấy tên vô dụng nhà bà đi ra, bà sốt ruột hẳn lên, chặn ở nơi đó tiến thối không được.

Bốp một tiếng trầm nặng, gã cầm đầu tên Tony kia đập một cái ghế đến trên trán bà chủ, nhất thời vỡ đầu chảy máu.

“Giết người rồi giết người rồi!” Bà chủ cũng nổi hung, tru lên như giết heo, Tony còn muốn lên tiếp, lại thình lình nghe được một thanh âm.

“Ăn xong vẫn phải trả tiền, như vậy không ổn đâu?”

Ba tên côn đồ đồng thời quay đầu, chỉ thấy nam sinh bộ dạng trắng trẻo sạch sẽ, tự xưng là tới du lịch kia đang đứng dậy nhìn bọn họ.

“Ai u?” Tony vui vẻ: “Chõ mõm vào à? Lão tử thích nhất kẻ chõ mõm vào! Các huynh đệ, thông nó!”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)