Ngoại hình thật ra rất khoa trương, hung hăng, nhếch miệng, lộ sâm răng trắng lóa, nhưng như thế nào cũng không che dấu được sự thực, thứ này là con chó.
“Vương Trọng, thứ hèn mọn này là chó đúng không? Sinh vật hèn mọn, làm sao xứng đánh đồng với Simba vĩ đại, cho ngươi một cái vinh quang, trở thành tọa kỵ của Simba vĩ đại đi.”
Mộc Tử không thèm để ý Simba, hai tay làm ra một cái thủ thế, nhằm “xúc xích” chỉ một cái, hồn lực bao phủ xúc xích giống như “Con chó nhỏ”.
Oành! ! !
Cuồng phong, cùng với đốm lửa, từ trên thân xúc xích cuốn đất mà lên, rống!
Xúc Xích to bằng con chó bình thường nháy mắt hình thể tăng vọt, không chỉ có thể trạng, một cái đầu theo hình thể Xúc Xích phình to phân liệt sinh trưởng ra, theo cái đầu mới này trưởng thành, một ngọn lửa đỏ rực từ trên thân Xúc Xích bùng nổ!
Theo ngọn lửa Đỏ Rực, Xúc Xích, không, đã biến thành quái thú hai đầu to lớn.
Ở trong tiếng mệnh lệnh công kích của Mộc Tử, hướng về phía trước phát động xung phong!
Simba thét chói tai chạy đến phía sau Vương Trọng, hiển nhiên là bị quái vật hai đầu dọa rồi, mà Vương Trọng thì mắt lộ ra nét kinh diễm. Quái vật này quả thực giống địa ngục song đầu khuyển trong tư liệu liên bang như đúc, nghe nói là quái thú trông cửa của thế giới tử vong!
Mà Aieluosi lại lui về phía sau một bước, hắn và Mộc Tử không phải lần đầu tiên phối hợp, thở sâu, hồn lực màu vàng mờ mờ, tần suất biến ảo khác nhau từ trên người hắn giống như ánh sáng lóng lánh dâng lên, khác với lúc trước bùng nổ, một lần này hiển hiện ra sức sống màu vàng, giống như vật còn sống, tràn ngập cảm giác linh động.
Nháy mắt va chạm nổ tung, trong ngọn lửa đỏ rực, địa ngục song đầu thú như sao băng to lớn húc vào trong đống vẫn thạch, nghiền ép qua, không phải đám bán hồn thú kia không mạnh, ngọn lửa đỏ rực hiển nhiên là khắc tinh của loại bán hồn thể này!
Hồn lực của Vương Trọng có chút ngạc nhiên cảm giác được, ngọn lửa đỏ rực nhìn như hình thái lửa, ở nháy mắt dính vào bán hồn thú, chưa sinh ra thuộc tính lửa nên có, trái lại, hắn cảm giác được loại lực lượng dao động của thứ nguyên trận tương tự túi tiểu thứ nguyên, rõ ràng là lửa, thực chất, lại là lực lượng không gian?
Thật mạnh! Hơn nữa, đây hiển nhiên không phải tất cả thực lực của Xúc Xích, vận dụng tinh hồng chi hỏa chỉ là tùy tiện mang vào, thật sự tạo thành lượng lớn sát thương là lực lượng thân thể khủng bố của Xúc Xích, mang theo động năng xông lên đả kích, vuốt sắc, răng, đuôi quật, mỗi một lần công kích đều kéo ngã một con bán hồn thú.
Nhưng, bán hồn thú chưa lùi bước, mà là càng lúc càng nhiều, hơn nữa, trên bức tường, các dị vật giãy giụa kia đã từ trên mặt bức tường đạt được thực thể, đủ loại kiểu dáng, không gò bó giới hạn ở sinh vật nào đó, Vương Trọng thậm chí thấy được bóng dáng nhân loại, một ý tưởng không tự chủ được xông ra, có lẽ bọn họ không phải nhóm nhân loại đầu tiên đi vào Kim Tự Tháp này, mà người thất bại, có lẽ sẽ biến thành một bộ phận của tranh tường, bị sinh mệnh phù văn quỷ dị kia giam cầm...
Cơ sở sinh mệnh con người là cacbon cùng nước, cho nên thức ăn duy trì con người sinh tồn cũng đều là vật hợp hóa của cacbon với nước, nếu phù văn cũng có sinh mệnh mà nói, chúng nó lại là lấy cái gì để duy trì?
Kẻ địch càng lúc càng nhiều, Xúc Xích của Mộc Tử tuy rất mạnh, nhưng, chung quy chỉ là một con, có lẽ nó có thể chiến đấu mãi, nhưng, bị vây chặt nó nhiều nhất chỉ có thể làm được tự bảo vệ mình, một chiến sủng không thể bảo hộ chủ nhân, mạnh nữa cũng không có ý nghĩa.
Số lượng là đếm không hết, hầu như là một sự tuyệt vọng có thể bao phủ tất cả, điều này không phải khoa trương. Vương Trọng rõ ràng nhìn thấy, trên bức tường vẫn đang có vô số cánh tay vươn ra, chưa bởi vì đã thoát ly một đám dị thú mà dừng lại, giống như bị duy độ cao triển khai một cánh cửa truyền tống thứ nguyên, cuồn cuộn không ngừng đem quái vật truyền tống tới đây.
Phành phành, Mộc Tử và Vương Trọng dọn dẹp dị thú từ bức tường hai bên lao tới.
“Mộc Tử, thu Xúc Xích lại.”
Đúng lúc này, thanh âm Aieluosi trầm thấp rốt cuộc vang lên, Vương Trọng quay đầu, chỉ thấy trên người Aieluosi cháy lên hồn lực màu vàng so với ở trong Phù Sinh Môn càng thêm đáng sợ, toàn thân hoàng kim hắn giống như thái dương thần tử!
Vương Trọng cũng không quá dễ đánh giá, loại hồn lực này lấy góc độ liên bang nên tính là một cấp bậc gì, hồn lực cường đại khiến thân thể hắn cũng có một loại cảm giác đọng lại.
Oành!
Tiếng sét vang lên.
Vương Trọng nghi hoặc, một giây tiếp theo bị đánh cho vỡ nát!
Hầu như chưa thấy rõ! Aieluosi lao thẳng tắp về phía trước, đó là một tia chớp rắn lửa màu vàng, ngăn cản? Bán hồn thú? Dị thú trên bức tường nhảy ra? Ở trước rắn lửa màu vàng, chỉ là một cây cỏ dại ở phương hướng lưỡi đao sắc tiến lên, có lẽ càng thảm hại hơn, giống như máy cắt cỏ quét qua kiểu nghiền nát.
Không! Đây là đang cắt cỏ!
Duy độ sinh vật dày đặc khiến cả thông đạo trở nên chật chội, người trước ngã xuống, người sau tiến lên quả thực là con đường tử vong, nhưng Aieluosi giống như một chiếc xe tăng màu vàng, thẳng tiến không lùi.
Ở phía trước tia chớp rắn vàng của Aieluosi tiến lên, chỉ có một kết cục, nghiền thành bột phấn, hóa thành tro bụi!
Nếu... Nếu chiến đội Thiên Kinh có một trọng trang hàng trước như vậy?
Một giây tiếp theo, Vương Trọng liền đánh mất ý tưởng ngu ngốc này, người này quả thực là dũng mãnh hóa thân.
“Cá lớn nuốt cá bé của pháp tắc rừng rậm!” Mộc Tử nói.
“A?”
“Lộ số hồn lực của bản thân Aieluosi, hắn xưng là pháp tắc rừng rậm, mặc kệ xem bao nhiêu lần, cũng vẫn sẽ bị chấn trụ.” Mộc Tử nói, vẻ mặt ngưỡng mộ, tuy hắn cũng có con bài chưa lật tương tự, nhưng cái đó là bắt nguồn từ hồn khí của hắn, mà Aieluosi, đó là thuần túy sức mạnh to lớn quy về cá nhân cường đại của bản thân.
“Đi thôi, chúng ta chỉ cần có thể bỏ lại đám quái vật phía sau là được, Xúc Xích!” Mộc Tử quay đầu lại, ra lệnh một tiếng, hai cái đầu chó của Xúc Xích đột nhiên hướng tới phía sau phun ra một ngọn lửa, đánh lui mười mấy dị thú bám theo, liền cõng hai người Mộc Tử và Vương Trọng bắt đầu chạy băng băng.
Lúc này, Vương Trọng cho rằng không cần chạy bao lâu có thể nhìn thấy Aieluosi.
Nhưng, hắn đã lầm, dọc theo đường đi, trừ than đen, hoàn toàn không còn thứ gì nữa, ngay cả quái vật trên bức tường không ngừng truyền tống ra cũng đã biến mất. Toàn bộ đều hóa thành hư vô.
Thứ này đại khái cùng loại kỹ năng hồn phách chiến sĩ đẳng cấp cao liên bang, nghe nói một đòn súc lực hủy thiên diệt địa.
Vương Trọng chưa từng thấy đỉnh cấp anh hồn chiến sĩ, thậm chí thiên hồn chiến sĩ ra tay, nhưng nhiều lắm cũng chỉ là như thế.
Kỹ năng hồn phách chính là sau khi hồn lực đạt tới trình độ nhất định sinh ra chất biến, không thể không nói, Vương Trọng hiện tại tràn ngập sự hướng tới.
Lấy tốc độ chạy của địa ngục song đầu thú, ước chừng năm phút đồng hồ sau mới nhìn thấy Aieluosi dừng lại, mà hắn sở dĩ dừng lại, không phải bởi chiêu thức dùng hết, hoặc là không còn sức tiếp tục, mà là đã đến cuối hành lang! Không thể không tự dừng lại!