Những người rảnh rỗi hóng hớt ở xung quanh vốn còn vây quanh hắn bị dọa nhất thời tan đàn xẻ nghé, căn bản không dám gần tên lắm mồm này trong phạm vi một mét, sợ bị Cửu Âm tông hiểu lầm có quan hệ gì với gã, nhưng ở vị trí quầy bar của quán rượu, chỉ có hai thằng cha nhàn nhã vốn ngồi ở nơi đó không khiến người ta chú ý chút nào đã đi tới.
Tên lắm mồm kinh ngạc nhìn hai người này, sợ tới mức răng cũng đang run lên, lại thấy một kẻ trong đó cười vỗ vỗ bờ vai hắn, chủ động rót thay hắn một cốc bia: “Không phải sợ, chúng ta không phải người Cửu Âm tông, đem điều ngươi biết nói hết cho ta biết.”
Hắn vừa rót bia vừa nói, đồng thời lại từ trong lòng lấy ra một túi kim tinh nặng trịch: “Chỉ cần nói rõ, chỉ cần điều ngươi nói đều là sự thật, vậy những thứ này đều là của ngươi.”
Tên lắm mồm run rẩy, mắt tuy không cách nào từ trên túi kim tinh nặng trịch kia dời đi, nhưng chỉ cần nghĩ đến sự tình liên quan Cửu Âm tông, gã liền theo bản năng sợ hãi và kháng cự, khớp hàm run lên căn bản nói không ra lời.
Lại thấy tên đầu trọc bên cạnh người nói chuyện kia mở mồm cười cười, lộ ra hàm răng trắng bóc: “Nói đi, nói đi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây