- Lưu Vân đạo hữu, lôi đài nơi này quá nhỏ, chúng ta giao thủ rất có khả năng liên lụy người khác, không bằng chúng ta lên không trung luận bàn, có thể thoải mái tay chân, không biết ý đạo hữu thê nào.?
Cẩm Ngự Trần cười nhạt mở miệng, giọng điệu ôn hòa, nếu hiện tại khí thế hai người không ở thế giương cung bạt kiếm, chỉ sợ ngoại nhân hơn phân nửa sẽ nghĩ hai người là bạn tốt lâu năm.
Tiêu Thần nghe vậy ánh mắt chớp lên, lập tức cười khẽ gật đầu.
- Đạo hữu nói rất đúng, địa phương này giao thủ quả thật có chút gò bó.
Hai người đối diện mà cười, tiện đà dưới chân hơi hơi dùng sức, linh quang chợt lóe thân ảnh nhất thời biến mất, khi hiện thân, dĩ nhiên đã ở trên cao ngàn trượng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây