Tự cho rằng mình bày bố cục trăm vạn năm, tiếp theo đánh bàn cờ lớn thiên địa, tính toán tất cả cơ duyên tạo hóa thế gian này ở bên trong. Nhưng lúc này mới hiểu ra, bản thân cũng chỉ là một quân cờ trên bàn cờ lớn hơn, bị người khác lợi dụng bản thân lại không tự biết. Rất nhiều điều trước đó, hiện tại nghĩ đến, liền giống như một vở hài kịch. Trong lòng có nộ diễm hừng hực thiêu đốt, dường như muốn thiêu đốt cả linh hồn hắn. Nhưng ở trong sự tức giận này, đồng dạng có sự sợ hãi không có cách nào che giấu. Hắn gian khổ ẩn nhẫn đến nay, mới thành được chín màu. Hắn làm sao có thể cam tâm tình nguyện chắp tay nhường cho người khác, còn bản thân tử vong được!
Oán hận phẫn nộ tràn ngập trong lòng khiến cho hắn hận không thể trực tiếp ra tay giết chết Tiêu Thần. Nhưng ở trước mặt an nguy của bản thân, hắn lại phải suy nghĩ nhiều hơn... Hiện tại lực chín màu cũng không thể gây tổn thương cho Tiêu Thần. Như vậy tiếp tục ra tay chỉ có thể không ngừng trợ giúp hắn càng thêm đáng sợ, cuối cùng không thể cứu vãn.
Côn Ngô Tử trực tiếp ngừng tay.
Lấy tâm trí hắn tự nhiên quả quyết vô cùng. Một khi trong lòng đã quyết định, ngay lập tức liền thay đổi hành động.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm về phía Tiêu Thần, trầm giọng nói:
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây