Vị diện Tiểu Thiên có không gian bao la vô ngần, các Tiểu Thiên Giới tồn tại trong đó, tỏa linh quang mờ nhạt trong không gian hắc ám như tàng màn trời màu đen giãn ra, vì sao rực rỡ. Nhưng bây giờ trong trời sao có một khoảng không lớn, vốn có trăm ngàn Tiểu Thiên thế giới đều biến mất hết. Trong không gian hư vô này Đệ Nhất Đạo Tôn ngồi xếp bằng, lão chượt mở mắt ra bắn ra tia sáng, khuôn mặt tái nhợt đã không còn, điên cuồng cắn nuốt khiến vết thương nhanh chóng phục hồi như ban đầu, lực lượng lên đến đỉnh. Nhưng vì làm điều này có ức vạn sinh linh chôn trong bụng Đệ Nhất Đạo Tôn.
Đệ Nhất Đạo Tôn đứng dậy, cảm ứng sơ liền nhận ra vài biến đổi, nhếch mép cười:
- Tốc độ nhanh hơn bản tôn dự đoán, sắp đi sâu vào đại mộ rồi. Không còn nhiều thời gian, bản tôn phải đi thôi, phen này bản tôn sẽ thành công.
Đệ Nhất Đạo Tôn nhấc chân đạp xuống, không gian lặng lẽ vỡ nát, thanh âm vang vọng trên không trung. Đệ Nhất Đạo Tôn rơi vào không gian rách, ngay sau đó lão giáng lâm đến vị diện Phù Du. Dường như Đệ Nhất Đạo Tôn nắm giữ tất cả, không cần tìm phương hướng liền chạy đến chỗ đại mộ. Lát sau Đệ Nhất Đạo Tôn đứng bên ngoài cánh cửa đồng đã mở, sương xám trắng mờ tràn ra. Đệ Nhất Đạo Tôn cảm nhận thi khí, tử khí tinh thuần trong đó, mắt lão trở nên nóng bỏng lập tức bươc vào trong.
***
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây