Vân Trung Tử nghe được thanh âm này, thân thể của hắn bỗng nhiên cứng đờ, trong mắt lập tức lộ ra khiếp sợ cùng vẻ không thể tin được, đột nhiên quay đầu nhìn về phía ngoài điện, chỉ thấy tu sĩ áo bào xanh cất bước mà đến, phong thái giống như năm đó, không có nửa điểm biến hóa.
Môi hắn run nhè nhẹ, giãy dụa quỳ xuống, kính cẩn nói:
- Vãn bối bái kiến đại nhân!
Sắc mặt của Lý Nguyên Thiện ngốc trệ, tuy người trước mặt cùng người trong trí nhớ của hắn còn trẻ hơn một chút, hắn lại biết mình tuyệt đối không có nhận lầm, chần chờ nói:
- Tiêu... Tiêu thúc...
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây