Nhưng có người phong quang, tự nhiên sẽ có người chán nản, mà chán nản nhất trong đó, hiển nhiên thuộc về Dự Nam hiên.
Vị Ngu cung tần này vận khí không tốt lắm, sau khi lấy được sắc phong, lại bị bệnh nặng không thể thị tẩm, cho nên bỏ qua thời kì Sở Hoàng chú ý cung tần tân tấn, bị di vong đến một góc, đến nay còn chưa từng nhìn thấy thánh nhan. Nghe nói hai tỳ nữ bên người Ngu cung tần đồng dạng là nữ tu từ Tiểu Thiên giới đến, bởi vì trong nội tâm không cam lòng, cho nên mới âm thầm hạ độc, phá hỏng cơ hội của nàng. Nhưng đây chỉ là tin đồn, đến nay không có được nghiệm chứng.
Dự Nam hiên chỉ là một góc vắng vẻ trong đế cung, không chút thu hút, hơn nữa chủ tử không được ân sủng, tự nhiên sẽ không khiến người chú ý, cũng không có ai sẽ đi khó xử Ngu cung tần không được sủng, mặc dù sinh hoạt kham khổ một ít, nhưng còn tính toán an bình.
Ngu Cơ dựa vào mộc lan ngồi xuống, nhìn xem hoa cỏ trong đình viện, hơi có chút xuất thần. Bởi vì lâu năm thiếu tu sửa, nước sơn của mộc lan sớm đã tróc ra, một mảnh pha tạp, hiển thị rõ rách nát. Quần áo trên người nàng, cũng là nội cung phân phối rất nhiều năm trước, theo nàng dần dần mất đi khả năng được sủng ái, những năm gần đây các loại cung phụng ở phủ nội vụ liền bắt đầu trở nên thiếu khuyết, số lượng không còn một nửa.
Nhưng Ngu Cơ không để ý, nàng thầm nghĩ tại đây trong thâm cung im lặng sinh hoạt, mà dưới mắt loại cuộc sống này đúng là trong nội tâm nàng sở cầu. Lúc này bên ngoài đình viện đột nhiên truyền đến quát lớn cùng tiếng khóc, Ngu Cơ nhăn nhíu mày, đứng dậy hướng bước ra ngoài.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây