Sắc mặt của Vân Trung Tử dần dần trở nên tái nhợt, vẻ hoảng sợ trong mắt hắn càng ngày càng nặng. Dù chưa thấy hắn ra tay, nhưng trong nội tâm Vân Trung Tử tinh tường, nếu như tu sĩ trước mặt muốn hạ sát thủ, hắn căn bản không có lực lượng ngăn cản! Có lẽ trong nháy mắt tiếp theo, hắn sẽ biến thành một cỗ tử thi. Cảm giác sinh tử bị người chưởng khống như vậy, để cho tâm thần của hắn thừa nhận lấy dày vò lớn lao, áo bào trên người bị mồ hôi triệt để ướt nhẹp. Tuy chỉ mấy tức, nhưng ở trong hắn cảm ứng, lại dài dằng dặc. Ngay thời điểm tâm thần của hắn dần dần không cách nào thừa nhận, uy áp như núi cao kia đột nhiên biến mất không thấy gì nữa.
- Đứng lên đi.
Thanh âm nhàn nhạt truyền vào trong tai, Vân Trung Tử hít sâu một hơi, lấy tay chống đất, gian nan đứng lên. Trong lòng của hắn không dám sinh ra nửa điểm oán hận, trên mặt lộ ra vẻ kính sợ, thi lễ thật sâu, kính cẩn nói:
- Tiền bối yên tâm, vãn bối lập tức rời đi.
Hắn hôm nay muốn là ly khai nơi đây, sau đó càng xa càng tốt, ngay cả tông môn cũng tạm thời không trở lại, trước trốn ra ngoài trên dưới một trăm năm nói sau.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây