Linh Chi nói, Thanh Mộc Thần Tuyền Thủy có thể cứu hắn, Tiêu Thần sẽ không quên. Từ lúc ở Nhung quốc, hắn đã lệnh Đạo Hiền âm thầm thẩm tra, sau khi biết được vật ấy trân quý chỉ có thể tạm thời buông tha, dù sao lấy lực lượng của hắn hiện tại, còn không có biện pháp được Thanh Mộc thần tuyền. Nhưng hôm nay đối mặt vị Diệu Minh trưởng lão thần bí này, Tiêu Thần rất nhanh suy tư, lựa chọn mở miệng, một là vì hắn xác thực có khả năng có được chí bảo như vậy, có lẽ đây là một cơ hội. Thứ hai cũng là mượn việc này thăm dò, vị Diệu Minh đại nhân này hôm nay nói đến tột cùng có thâm ý gì.
Chỉ là hôm nay tuy hắn mở miệng nói thẳng trong tay không có vật ấy, lại không cho người cảm giác qua loa, tựa hồ thật như hắn nói. Mà Tiêu Thần vốn chưa từng ôm tín niệm nhất định sẽ được, lần này mặc dù không có, cũng không cảm thấy thất vọng.
Diệu Minh hơi trầm ngâm, cười nói:
- Mặc dù trên người của ta không có Thanh Mộc Thần Tuyền Thủy, nhưng có lẽ ngươi kiên nhẫn chờ một chút, sắp tới sẽ có cơ hội thu hoạch vật ấy. Nay ta đưa cho hai người các ngươi một ít lễ vật, một không dám mở miệng, một mở miệng nhưng trong tay ta không có, quả thực bất đắc dĩ.
- Ta liền đi trước một bước, có lẽ ngày sau, chúng ta còn có cơ hội gặp lại.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây