- Về phần Ngự Sử đại nhân nói ở trên phố trước mặt mọi người đánh nhau, việc này có Kế đô phủ doãn làm chứng, thần cũng thừa nhận thật có việc này. Nhưng nguyên do như thế nào, chẳng lẽ Ngự Sử đại nhân không có điều tra rõ ràng, liền hướng bệ hạ vạch tội sứ thần sao? Ngày đó thần và Yến Minh Nguyệt đại nhân vào một quán rượu đối ẩm, là Tiêu gia công tử khiêu khích trước, chẳng phân biệt được trắng đen ra tay với thần, thần vì tự vệ mới xuất thủ bắt giữ bọn chúng. Có quan hệ việc này, lúc ấy Yến Minh Nguyệt đại nhân cũng có mặt, có thể làm chứng cho vi thần. Nếu như bệ hạ cần chứng thực, có thể truyền Tiêu gia Tiêu Vân Ngân lên điện, chuyện ngày đó do hắn gây ra, thần nguyện cùng hắn diện thánh đối chất.
Sắc mặt của Văn Thành Uyên đỏ lên, phất tay áo giận dữ mắng mỏ:
- Một bên nói bậy nói bạ! Chẳng lẽ cho rằng bằng cái này có thể giấu kín bệ hạ, đào thoát trừng phạt, thật sự là buồn cười!
Sắc mặt của Tiêu Thần bình tĩnh, ánh mắt rơi vào trên thân người này, nhàn nhạt mở miệng:
- Bản công nói đều là tình hình thực tế, ở đâu là nói bậy, Ngự Sử đại nhân thân là Ngự Sử, thì càng phải hiểu rõ điểm ấy! Ngự Sử đại nhân đã cảm xúc sục sôi như thế, chắc hẳn trong tay đã nắm giữ chứng cớ thiết thực. Nếu như thật đúng có thể chứng minh Nhung quốc ta có tội, bản công cam nguyện tiếp nhận hết thảy trừng phạt của bệ hạ, dù chết cũng không oán! Nhưng nếu Ngự Sử đại nhân không có chứng cớ, tuy bản công là sứ thần, nhưng cũng đại biểu cho quốc chủ của quốc gia ta, quyết không chịu nhục.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây