Tiêu Thần lắc đầu, trừ khi có thể vong tình, trừ khử căn nguyên, nếu không trong chữ tình, mặc dù bọn hắn tu đại đạo cao xa hơn nữa, lại có mấy người có thể nhìn thấu.
Ít nhất, hắn nhìn không thấu.
Không có nhiều lời, Tiêu Thần nâng chén cùng Yến Minh Nguyệt đối ẩm, hắn không biết an ủi như thế nào, mà Yến Minh Nguyệt cần cũng không phải an ủi, mà chỉ là một cơ hội thổ lộ phát tiết, nếu như hắn nghĩ thông suốt chính là thông. Không nghĩ ra, thì không người nào có thể giúp hắn.
Hai người yên tĩnh uống rượu, một lát sau Yến Minh Nguyệt lắc đầu, như muốn tạm thời thoát khỏi chua xót trong nội tâm nói:
- Nửa tháng sau bách quốc triều cống đại điển, không biết Tiêu huynh có tính toán gì không?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây