Nàng hiển nhiên là muốn nói còn tưởng đâu Lâu Cận Thần bị người giết, gửi chút ký ức vào Kiếm Hoàn nên mới bay về Kinh Lạc Cung.
“Sau đó Trúc Lâm nói ngươi khẳng định sẽ không sao, ta cũng cảm thấy vậy không còn sợ hãi nữa.”
Lâu Cận Thần mỉm cười nhìn sương mù trong mắt nàng, biết nàng chỉ nói ngoài miệng, nếu như không lo lắng không sợ hãi thì đã chẳng vui mừng đến muốn khóc.
“Không sao đâu, trên đời này không có ai có thể giết được ta.” Lâu Cận Thần khoe khoang.
“Đúng vậy, trước đây ngươi đã giỏi chạy trốn rồi, hiện tại chắc chắn bản lĩnh đó càng lợi hại, khi không thể thắng, nhất định có thể trốn thoát.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây