Có một tu sĩ mặc áo bào trắng, ngồi khoanh chân ở bên dòng suối tu hành, cả người như cảnh vẽ trong núi, hòa làm một thể với một mảng phong cảnh này.
Một mảnh nhỏ cảnh trong núi này, quả thực thanh u, mà người, cũng xứng với cảnh này.
Lam Lăng đến, yên lặng đứng ở trên một tảng đá bên cạnh, cũng chưa nhìn hắn, mà là nhìn hướng lên bầu trời, như là sau khi tâm phiền, tới đây tìm thanh tĩnh.
“Tự chủ, chẳng lẽ lại tâm phiền rồi?” Lý Trần cười nói, nụ cười của hắn như là dòng suối trong lành này, cho người ta một loại hương vị tự nhiên.
“Vốn là tâm phiền, nhưng hôm nay gặp được một vị cao nhân, ngược lại đã cảnh tỉnh ta.” Lam Lăng thản nhiên nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây